Chương trước
Chương sau
Editor: Xám

Diêu Hữu Thiên và anh cả cùng vào một tiểu khu nào đó của thành phố Y.
Vừa rồi bọn họ nhận được điện thoại của Hoàng Đế, bọn họ đã tìm toàn bộ video ở club hôm đó một lượt.
Nhưng không để bọn họ tìm ra được một chút dấu vết nào.
Cuối cùng vẫn liên lạc được với Trương Tuyên. Nhưng Trương Tuyên nói, người hôm đó ông ta dẫn đi chỉ là một tình nhân bình thường của mình.
Nhà ông ta ở thành phố S, bây giờ về nhà, đương nhiên không thể dẫn theo tình nhân kia cùng về.
Lúc đó ông ta đã cho cô ả một khoản tiền rồi rời đi rồi, bây giờ ông ta cũng không biết đối phương ở đâu.
,
Nghe nói bọn họ muốn tìm người phụ nữ hôm đó. Trương Tuyên cười sang sảng: “Sao vậy? Hôm đó cô ta hầu hạ chủ tịch Diêu không tận tâm sao? Các cậu yên tâm, quay về tôi nhất định sẽ nói cô ta một trận.”
Không ai để ý đến ý đê tiện truyền ra từ lời Trương Tuyên lúc đó. Đã hỏi số điện thoại của người phụ nữ đó.
Là cùng số với người gọi điện thoại cho Diêu Đại Phát uy hiếp ông trước dó.
Đối phương vẫn trong trạng thái tắt máy. Nhìn ra được, đối phương hoàn toàn không muốn để bọn họ tìm thấy, bọn họ đã phí công rồi.
Có điều Diêu Hữu Quốc không hết hi vọng, gọi liên tục.
Cuối cùng hôm nay điện thoại của người phụ nữ đó đã mở máy rồi.
,
Đối phương nghe nói bọn họ là người nhà họ Diêu, lại không cúp điện thoại. Chỉ nói một địa chỉ, bảo bọn họ đến lúc đó thì đến địa chỉ này tìm cô ta.
Diêu Hữu Quốc lái xe vào tiểu khu.
Khu nhà ở ở chỗ này ngày trước do tập đoàn Chính Phát khai phá. Đương nhiên Diêu Hữu Quốc rất quen thuộc với tiểu khu này.
Rẽ vài lần, dừng xe tại chỗ đỗ, lúc này cùng Diêu Hữu Thiên lên ngôi nhà mà người phụ nữ kia ở, tìm cô ả.
Diêu Hữu Thiên và Diêu Hữu Quốc không hề vì tìm được người mà mặt lộ vẻ vui mừng.
,
Ngược lại, sắc mặt hai người đều có chút nặng nề. Người phụ nữ kia, dám tìm tới cửa, lại dám mở miệng bảo Tuyên Tĩnh Ngôn ly hôn, vừa nhìn đã biết không dễ dàng xua đuổi như vậy.
Nếu như cô ta chịu thừa nhận tất cả đều là do cô ta thiết kế, vẫn còn tốt một chút.
Nếu như đối phương cắn chết không chịu nhận. Vậy bọn họ lại phải làm thế nào đây?
Nhờ sự khuyên can của bọn họ, tâm trạng Tuyên Tĩnh Ngôn đã bình phục đôi chút. Thế nhưng chuyện một ngày không giải quyết, thì một ngày là một cái gai trong lòng mọi người nhà họ Diêu.
Cơn tức giận ban đầu trôi qua, thân là con cái, bọn họ đều bằng lòng tin tưởng Diêu Đại Phát.
Thế nhưng sự tin tưởng này là vì Diêu Đại Phát là ba của bọn họ.
,
Góc độ của Tuyên Tĩnh Ngôn lại không giống vậy. Bà giấu giếm không cho bọn họ nói cho Cố Thừa Diệu. Một phần rất lớn trong đó chính là vì bà vẫn không tin Diêu Đại Phát.
Đàn ông mà, có tiền rồi thì muốn làm ra chuyện vượt quá giới hạn rất nhiều.
Lúc này trái tim của bà giống như pha lê, không chịu được tổn thương dù chỉ một chút.
Lúc còn trẻ, bà và Diêu Đại Phát đứng cạnh nhau, người khác đều trêu đùa, nói xem ra giống như phụ nữ.
Bây giờ Tuyên Tĩnh Ngôn nhìn mình trong gương, chỉ cảm thấy già nua.
Nhưng Diêu Đại Phát, vẫn giống dáng vẻ trong những năm tháng trước đây, ngoài nếp nhân trên mặt sâu hơn một chút, gần như không thay đổi.
,
Diêu Hữu Thiên biểu cảm nghiêm túc, không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm xấu.
Chuyện này đã ném một trái bom xuống tất cả bọn họ. Trong lòng hi vọng chuyện này là giả, nhưng lại lo lắng ——
Diêu Hữu Quốc còn khá ổn, sắc mặt tương đối bình tĩnh.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, hôm nay cho dù người phụ nữ kia bằng lòng cũng được, không bằng lòng cũng được. Anh đều sẽ nghĩ cách khiến cô ta bằng lòng.
Anh muốn duy trì sự yên bình của nhà họ Diêu, không chừa thủ đoạn nào ——
Vào lúc này điện thoại lại reo lên hai tiếng, một tin nhắn gửi tới, Diêu Hữu Quốc nhìn nội dung tin nhắn, mi tâm cau lại thật chặt.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Quán bar Thanh Dạ.
Trong phòng, Cố Thừa Diệu nhìn người phụ nữ trước mặt, trên khuôn mặt anh tuấn không có chút cảm xúc nào.
Người phụ nữ này gọi anh đến, nói có chuyện rất quan trọng liên quan đến Diêu Hữu Thiên muốn nói với anh, sau khi anh đến, cô ta lại cứ ngồi ở đó, không nói một câu.
“Cô có chuyện gì thì nói mau.” Anh không có hứng thú ở cùng với một người phụ nữ dã tâm bừng bừng.
“Cậu ba thật sự rất không có kiên nhẫn.” Luna cong môi, rót một ly rượu nâng lên: “Tôi đến, là muốn tìm anh báo cáo thành quả, thế nào? Anh không hài lòng sao?”
“Thành quả gì?” Hôm đó ở khu nghỉ dưỡng, Cố Thừa Diệu cũng chỉ là thuận miệng nói vậy. Bây giờ anh đã sớm quên mất chuyện đó rồi.
,
“Chính là lần trước anh bảo tôi đi quyến rũ người đàn ông đó đấy.” Luna lấy hình trong túi xách ra. Sau đó đặt ở trước mặt Cố Thừa Diệu: “Tôi thật sự, đã hoàn toàn nhiệm vụ anh giao rồi.”
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, nhìn phong thư trên bàn: “Cô thành công rồi?”
“Đương nhiên.” Luna cười rất hả hê: “Đã tốn mất công sức của tôi. Có điều, cuối cùng đã thành công rồi.”
Thấy Cố Thừa Diệu cầm hình lên định xem, cô ta cười: “Nói ra, tôi thật sự phải cảm ơn anh, nếu không phải anh chỉ điểm tôi quyến rũ ông ta, tôi vẫn không có cơ hội tiếp cận đâu. Bây giờ như vậy thì tốt rồi. Sau này tài sản của nhà ông ta, dù thế nào cũng phải chia cho tôi một nửa đó ——“
,
Lúc cô ta nói chuyện, Cố Thừa Diệu đã rút ảnh chụp bên trong phong thư trên tay ra.
Vào lúc nhìn thấy người không mặc một vật nằm cạnh Luna ở phía trên là Diêu Đại Phát, sắc mặt Cố Thừa Diệu bỗng chốc thay đổi: “Những thứ này là cái gì?”
Sao, sao người kia lại biến thành Diêu Đại Phát?
Trời ạ. Cho dù là Cố Thừa Diệu đã nhìn quen đủ loại cảnh tượng, lúc này cũng hơi ngây người.
Hình chụp Diêu Đại Phát và Luna ở cạnh nhau?
Nghĩ đến sắc mặt thay đổi của Diêu Hữu Thiên, và cả bầu không khí quái dị của nhà họ Diêu. Bọn họ, sẽ không là vì chuyện này chứ?
,
“. . . .” Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vì sao anh quay về Bắc Đô một chuyến, chuyện đã biến thành thế này?
“Hình đó.” Vẻ mặt Luna có chút kỳ lạ: “Không phải anh nói sao? Bảo tôi đi quyến rũ ông ta, sau đó nghĩ cách chụp được hình ông ta và tôi ở cạnh nhau. Không phải anh quên mất rồi chứ?”
“Tôi ——” bảo cô đi quyến rũ Diêu Đại Phát lúc nào: “Luna. Cô hoàn toàn chính là ——“
Hiểm lầm ý của tôi rồi. Làm sao tôi có thể bảo cô đi quyến rũ ba vợ của tôi?
,
Lời của Cố Thừa Diệu còn chưa dứt, cửa phòng bỗng chốc bị người đẩy ra.
Đứng ở cửa, là hai anh em Diêu Hữu Quốc vừa mới nhận được tin tức chạy đến.
Sắc mặt Diêu Hữu Quốc cực kỳ u ám, Diêu Hữu Thiên cũng thế.
“Thiên Thiên? Anh cả?” Cố Thừa Diệu giật mình, trong thoáng chống phản ứng kịp, không biết vì sao bọn họ lại đến. Sau đó phản ứng đầu tiên là ném những tấm hình trên tay trở lại mặt bàn.
Ánh mắt nhìn về phía Luna, lại nhìn về phía Diêu Hữu Quốc. Cuối cùng dừng lại trên người Diêu Hữu Thiên.
“Thiên Thiên ——“
,
Hai tay Diêu Hữu Thiên xuôi ở bên người, ngực khẽ phập phồng. Trong mắt lại toát ra sự lạnh lẽo.
Nhất là động tác ném hình vừa rồi của Cố Thừa Diệu, sẽ chỉ khiến cô cảm thấy anh đang chột dạ.
Đúng là anh nên cảm thấy chột dạ.
“Vì sao?” Cố Thừa Diệu. Cô hi vọng chuyện cô nghe thấy là giả, nhưng bây giờ là tình hình thế nào?
Cố Thừa Diệu lại tính kế ba của cô?
Còn có chuyện gì, anh không làm được không?
“Thiên Thiên ——” Ánh mắt Cố Thừa Diệu quét về phía Luna, mình xuất hiện ở đây, đồng thời anh em nhà họ Diêu cũng xuất hiện.
Còn có gì chưa hiểu?
,
Dùng sức túm lấy cánh tay Luna, biểu cảm của anh, có thể gọi là hung tợn: “Nói, ai bảo cô làm như vậy?”
“Là. Là anh mà.” Luna bị bộ dạng của anh hù dọa, nuốt nước miếng, người không ngừng run rẩy: “Là anh bảo tôi quyến rũ người đàn ông đó, là anh bảo tôi chụp được hình của ông ta.”
“Cô biết rõ người tôi nói không phải ông ấy, cô làm gì ——“
“Cậu ba, anh không thể như vậy, anh còn đồng ý với tôi, sau khi chuyện thành công sẽ cho tôi đóng nữ chính của một bộ phim ——“
Trong vẻ mặt sợ hãi của Luna, lại mang theo mấy phần chỉ trích. Đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Cố Thừa Diệu.
Cô ta đã không chiếm được thứ tốt ở chỗ Cố Thừa Diệu. Cũng không thể mất đi sự giúp đỡ của Bạch Yên Nhiên nữa.

“Cô câm miệng.” Cố Thừa Diệu giận dữ, ý nghĩ bóp chết Luna cũng đã có. Nghĩ tới đây anh dùng sức hất Luna ra, xoay người muốn giải thích với Diêu Hữu Thiên.
,
“Cố Thừa Diệu, người phải im miệng là anh.” Diêu Hữu Thiên xông lên phía trước vài bước, dùng sức kéo tay Cố Thừa Diệu. Vẻ phẫn nộ trên mặt, rõ ràng đến thế.
“Anh có phải là con người hay không? Tôi thật sự không biết anh lại vô liêm sỉ như vậy, giúp người ngoài tính kế ba vợ mình. Anh cũng xem như là kẻ độc nhất rồi.”
“Thiên Thiên, anh không có.” Cố Thừa Diệu muốn giải thích: “Anh thật sự không muốn tính kế ba, anh chỉ là ——“
Dù thế nào Diêu Hữu Thiên cũng không ngờ, sự kiện khiến Tuyên Tĩnh Ngôn đau khổ, khiến Diêu Đại Phát hổ thẹn, khiến người nhà họ Diêu không yên ổn lần này. Lại do Cố Thừa Diệu một tay đạo diễn.
“Không có? Anh không tính kế ba, tại sao người phụ nữ kia lại xuất hiện? Tại sao cô ta lại để mắt tới ba tôi?”
“Thiên Thiên, em nghe anh giải thích, anh ——“
,
“Đủ rồi.” Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn để ý tới Cố Thừa Diệu, ánh mắt rơi lên mặt Luna, vẻ mặt lạnh lẽo vô tận: “Tôi không quan tâm anh ta cho cô điều kiện gì. Cô ngoan ngoãn giao hết phim ảnh ra đây, nếu không chuyện ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ tt cáo ra luật pháp. Đến lúc đó, cô cứ chờ ăn cơm tù đi.”
“Không. Chuyện không liên quan đến tôi.” Luna lắc đầu cực nhanh: “Tôi không có, là anh ta, đều là anh ta, là anh ta bảo tôi đi quyến rũ ba cô. Là anh ta bảo tôi chụp những tấm hình đó, tuy nhiên tôi không biết vì sao anh ta muốn làm như vậy.”
Diêu Hữu Quốc vẫn một mực im lặng, tiến lên vài bước, cầm bức hình đựng trong phong thư kia lên, cất vào trong túi áo mình.
Lại túm tay Luna: “Tôi tin đây nhất định không phải là phim ảnh cuối cùng, đi thôi. Đưa tôi đi lấy toàn bộ hình chụp cô giữ. Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi. Nếu không tôi không ngại để lời em gái tôi nói, biến thành sự thực đâu.”
,
Mạnh mẽ kéo Luna đi ra ngoài.
Diêu Hữu Quốc nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Trước hết các em nói chuyện cho rõ ràng. Lát nữa anh quay lại.”
Quán bar này, ở ngay gần nhà trọ Luna ở, trước tiên anh nhìn Luna kia đi lấy hình chụp còn lại ra đưa đến tay, xác định thật sự không có phim ảnh nào khác mới có thể yên tâm.
Về phần Diêu Hữu Thiên, cô nhìn Cố Thừa Diệu một cái, chuyện không đáng tin như vậy cũng làm ra được? Cố Thừa Diệu này. Thật đúng là ——
Bọn họ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên không muốn ở cạnh Cố Thừa Diệu, cô có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Cố Thừa Diệu lại ra một chiêu cay độc như thế.
,
Anh làm như vậy, có lợi gì cho anh?
Hay là anh chỉ là tức giận Diêu Đại Phát lúc đó đã giáo huấn anh một trận? Trong lòng không chịu được?
Thật sự đủ rồi.
Diêu Hữu Quốc còn bảo cô nói chuyện rõ ràng với anh, có gì để mà nói? Xoay người định đi, cánh tay bị Cố Thừa Diệu nắm lấy.
“Thiên Thiên, em nghe anh giải thích.”
,
“Giải thích? Giải thích cái gì? Nói anh không hề làm mấy chuyện này? Nói anh không bảo người phụ nữ kia đi quyến rũ ba tôi?”
“Anh không có.” Cố Thừa Diệu biết lúc này cho dù mình nói gì, Diêu Hữu Thiên cũng sẽ không tin. Có điều anh có vô liêm sỉ hơn nữa, cũng sẽ không đến mức đi tính kế ba vợ mình.
Diêu Hữu Thiên mặt đầy tức giận, ra sức muốn giãy khỏi tay Cố Thừa Diệu, Cố Thừa làm sao lại cho cô cơ hội?
Giữ chặt hai tay của cô không cho cô giãy ra, mặc dù lời muốn nói rất khó nói nhưng nhất định phải nói: “Anh thật sự không bảo cô ta đi tính kế ba em, là cô ta hiểu lầm. Lúc ấy ba em đứng cạnh Chiến Li. Anh, anh chỉ bảo cô ta đi quyến rũ Chiến Li.”
Quyến rũ Chiến Li?
,
Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa ngây ra, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Cố Thừa Diệu trước mặt, dù thế nào cũng không dám tin tai mình: “Anh nói cái gì? Anh bảo người phụ nữ kia đi quyến rũ Chiến Li? Tại sao?”
Trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng cô muốn nghe anh tự mình nói ra.
Lần đầu tiên trên mặt Cố Thừa Diệu hiện lên chút ửng đỏ, vẻ mặt hơi lúng túng: “Anh cũng chỉ là nghĩ, nếu như Chiến Li có người phụ nữ khác, chắc hẳn em sẽ không liên lạc với anh ta nữa.”
“Từ đầu tới cuối, anh đều chưa từng muốn tính kế ba em. Chỉ là người phụ nữ kia đã hiểu lầm.”
Mặc dù chuyện này rất có thể không phải là hiểu lầm, mà là Luna cố ý.
Có điều cho dù là loại nào, anh đều sẽ không bỏ qua cho Luna.
,
“Xin em hãy tin anh, anh thật sự không hề muốn tính kế ba em, anh chỉ muốn tính kế Chiến Li, sau đó bị Luna hiểu lầm mà thôi.”
Cố Thừa Diệu nói một hơi, mặc dù trên mặt vẫn có chút áy náy. Nhưng anh thật sự chưa từng nghĩ sẽ tính kế ba vợ mình.
Diêu Hữu Thiên trừng mắt nhìn khuôn mặt Cố Thừa Diệu trước mặt hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi cực kỳ rõ ràng.
Nhất là đối diện với đôi mắt mang theo chút chột dạ của Cố Thừa Diệu, cô hít sâu một hơi.
Tức giận trong lòng không ngừng sôi trào, dùng sức hất tay anh ra, cô xoay người muốn rời đi.
Trong lòng Cố Thừa Diệu có chút nóng vội, nhanh chóng giữ tay cô lại: “Thiên Thiên, em bình tĩnh một chút. Chuyện này, khụ. Anh sẽ giải thích với ba. Anh ——“
,
Giải thích? Giải thích thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.