Editor: Xám Nhìn thấy nắm đấm kia đã sắp vung tới. Diêu Hữu Thiên hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là muốn kéo Cố Thừa Diệu ra. Phản ứng thứ hai mới là muốn cản tay Chiến Li lại. Có điều một bóng người khác đã ngăn Chiến Li lại nhanh hơn cơ. Diêu Hữu Quốc không biết đã tới từ lúc nào, nắm cổ tay Chiến Li, vẻ mặt thản nhiên: “Cậu Chiến, vừa nãy tôi nhìn thấy, hình như bác Chiến đang tìm cậu ——“ Tay anh không hề dùng sức, Chiến Li lại cảm nhận được sự thù địch trong mắt Diêu Hữu Quốc lúc này. , Người đến là anh cả của Diêu Hữu Thiên, Chiến Li không thể ra tay với anh, ánh mắt quét qua hai người Cố Thừa Diệu đang đứng, ánh mắt phức tạp. Sự nhẫn nhịn, nhượng bộ, và cả không cam lòng trong mắt anh, cuối cùng đã lọt vào mắt Diêu Hữu Thiên. Anh không hề làm sai chuyện gì. Dáng vẻ này, khiến cô có chút không đành. Đôi mắt giống như muốn nói lại không dám kia, lại khiến sắc mặt Cố Thừa Diệu hoàn toàn tối đi. , Lạnh mặt, trực tiếp ôm lấy eo cô, dẫn cô rời đi. Cả đường Diêu Hữu Thiên không nói một lời, bị động rời đi theo Cố Thừa Diệu. Ra khỏi phòng tiệc, mất đi áo khoác ấm áp, cô cảm thấy hơi lạnh. Hai tay bất giác ôm vào nhau. Đầu óc cũng theo đó mà tỉnh táo lên. “Cố Thừa Diệu, anh buông em ra trước đã, chúng ta nói chuyện một chút.” , Đáp lại cô là khuôn mặt lạnh lùng, và bước chân kéo cô càng lúc càng nhanh của Cố Thừa Diệu. Gió lùa ra từ tận sâu trong hành lang khiến tay cô nổi da gà, cô càng lạnh hơn, nhưng bướng bỉnh không gọi anh lấy áo khoác giúp mình. Mà mặc cho Cố Thừa Diệu dẫn mình đến thẳng phòng tổng thống của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi. Trong khoảnh khắc người vừa vào cửa, Cố Thừa Diệu đã dùng chân đá cửa một cái, ầm một tiếng đóng lại, cô chưa kịp phản ứng, lưng đã va mạnh lên cánh cửa. Cánh cửa lạnh lẽo, khiến cho bả vai cô bị lạnh, trong nháy mắt cô gần như muốn rời đi, đi mở điều hòa. Thế nhưng anh lại ấn vai cô không cho cô cử động, đôi mắt nhìn cô chằm chằm gần như sắp hiện ra tia máu. “Diêu Hữu Thiên, em rất thích xem lời tôi nói thành gió bên tai đúng không?” , Hàm răng anh cắn đến mức sinh đau, tay ấn vai cô gần như sắp bóp vỡ vai cô. Hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc lễ phục cúp ngực, động tác của anh, khiến cho diện tích lớn của lưng cô tiếp xúc với của. Cảm giác lạnh lẽo vừa rồi vẫn chưa kéo tới lại càng lạnh hơn. Vào trời đông tháng chạp này, cơ thể vốn sợ lạnh của cô không nhịn được mà hơi run rẩy. Cử động như vậy, trong mắt Cố Thừa Diệu, chính là biểu hiện của chột dạ. “Tôi bảo em cách xa Chiến Li một chút, em không nghe, tôi bảo em đừng gặp anh ta, em phớt lờ? Diêu Hữu Thiên. Em thích chọc giận ranh giới cuối cùng của tôi, hay là em quá yêu tên Chiến Li kia?” , “Em không có.” Lạnh, thật sự rất lạnh. Thời tiết phương nam này, từ trước đến giờ lạnh đến mức khiến người ta chán ghét. Mà cô vốn dĩ không thích mùa đông, nhìn khuôn mặt ngập tràn giận dữ của Cố Thừa Diệu, thở thật dài: “Cố Thừa diệu, em mặc kệ vừa nãy anh nghe thấy gì, nhìn thấy gì. Em đều chỉ có thể nói, em không làm chuyện gì có lỗi với anh. .” Bình tĩnh nhìn anh, cho dù bả vai đau đớn, cũng không có một chút dấu hiệu biến sắc nào. “Em không có? Em không có thì hai người trốn trong cái góc đó làm gì?” Nhưng Cố Thừa Diệu đã nghe rất rõ ràng: “Anh ta đối với em, thật đúng là tình thâm ý trọng mà.” , Diêu Hữu Thiên bị đau, trong đôi mắt xinh đẹp có chút mệt mỏi: “Cho dù em nói thế nào, anh cũng sẽ không tin em. Không phải sao?” “Tin em? Tin thế nào?” Trán Cố Thừa Diệu tỳ vào trán cô, đôi mắt ửng đỏ, mang theo ý giận ngút trời: “Ngược lại bây giờ em có thể trả lời câu hỏi vừa rồi một lần., ở trong lòng em, vị trí của anh nặng hơn, hay là vị trí của Chiến Li nặng hơn?” “Cố Thừa Diệu, anh có thể nói lý một chút hay không?” Diêu Hữu Thiên cảm thấy mệt mỏi: “Em là vợ của anh, tại sao anh không chịu tin em?” , “Tôi không nói lý? Tôi không tin em? Vậy em nói cho tôi biết, hôm nay Chiến Li nói với em những gì? Các người đã làm gì? Hay là trước khi tôi đến, hai người đã có những trò mờ ám gì đó?” Lúc anh nói, sức trên tay cũng càng mạnh hơn. Diện tích lưng cô ma sát với cánh cửa càng lớn, xương bả vai bị đè càng đau hơn. Quan trọng hơn là, cánh cửa thủy tinh công nghiệp khiến cô cảm thấy lạnh đến thấu xương. Diêu Hữu Thiên bị đau, trong mắt hiện lên vẻ kháng cực rõ ràng: “Cố Thừa Diệu, anh cần gì phải nói người khác? Chẳng phải bản thân anh cũng như vậy sao?” Đôi mắt Cố Thừa Diệu đỏ hồng, cổ tay dùng sức: “Cũng như vậy cái gì?” Vừa rồi lúc anh đỡ Luna, tay áo bị đồ uống của Diêu Hữu Thiên thấm ướt. Cho dù là hiện tại, Diêu Hữu Thiên cũng vẫn có thể nhìn thấy vết bẩn ở cổ tay áo anh. Mắt hạnh lạnh lùng, cô quay mặt đi: “Tránh ra, đừng lấy bàn tay anh từng đụng vào người phụ nữ khác để đụng vào em.” , Cô biết anh không có, cô biết anh sẽ không phản bội hôn nhân. Người phụ nữ tên Luna kia, vừa nhìn đã biết không tốt đẹp gì. Lời ra khỏi miệng, nhất định không thể tin. Nhưng Cố Thừa Diệu thì sao? Tại sao vừa đến đã trách móc mình? Đồng hồ của anh, tại sao lại nằm trong tay người phụ nữ kia? Mùi nước hoa khi anh về hôm qua, và cả cuộc điện thoại bị người phụ nữ khác nghe. , Sáng sớm hôm nay cô chưa kịp hỏi anh, không phải anh cũng nên cho cô một lời giải thích? Anh chỉ nhìn thấy mình và Chiến Li đứng cạnh nhau, đã nói bọn họ có quan hệ mờ ám. Ít nhất cô không dùng ác ý như vậy để suy đoán tâm tư của anh đâu? Cố Thừa Diệu bị câu này của cô khơi dậy phẫn nộ cực lớn. “Không cho tôi đụng vào em? Để ai đụng? Chiến Li sao?” “Cố Thừa Diệu, tên điên này.” Bọn họ đang hoàn toàn không nói cùng một chuyện. Cô nỗ lực tin tưởng anh, chẳng phải anh cũng nên tin tưởng mình một lần? “Tên điên?” Cố Thừa Diệu cười lạnh, đột nhiên dùng sức nhấc người Diêu Hữu Thiên lên: “Có lẽ tôi nên cho em biết. Thế nào là tên điên thật sự.” , Người Diêu Hữu Thiên mất thăng bẳng, chưa kịp phản ứng, đã bị anh một tay ném lên vai. Cô gần như là bị anh vác vào căn phòng bên trong. Sau đó người bị ném mạnh lên giường. Đệm giường mềm mại không hề tạo thành tổn thương gì cho Diêu Hữu Thiên. Cơ thể cô nảy hai cái trên giường, mắt hơi choáng váng, muốn ngồi dậy, người lại bị Cố Thừa Diệu phủ lên. Trên người cô còn mặc lễ phục mỏng manh, bị tay anh xé ra, đã rách thành hai mảnh. Lộ ra khuôn ngực đẫy đà dán miếng dán ngực. , Mặc loại lễ phục này, đương nhiên không thể mặc nội y bên trong. Lại tiện cho Cố Thừa Diệu. Bàn tay giơ lên, không chút khách khí kéo hai miếng dán ngực kia xuống. Động tác thô lỗ khiến Diêu Hữu Thiên lại bị đau. “Cố Thừa Diệu, tên điên này, anh buông em ra.” Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Cố Thừa Diệu liều mạng giữ chặt hai tay của cô, không cho cô cơ hội tránh thoát. Nghiêng người, mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vẻ kháng cự và bất mãn trên mặt cô: “Không phải em chê tôi bẩn sao? Bây giờ để tôi xem xem, là ai bẩn?” , Điên rồi, người đàn ông này điên thật rồi. Diêu Hữu Thiên một nửa tức giận, một nửa hoảng sợ, giãy giụa càng trở nên kịch liệt . Nhưng sức lực của cô, đâu thể địch nổi Cố Thừa Diệu rõ ràng đã rơi vào điên cuồng? Kéo cà vạt trên cổ xuống, không chút khách khí cột hay tay cô vào đầu giường. “Anh ta đụng vào em thế nào?” Bàn tay Cố Thừa Diệu, dao động trên người cô, hai tay cô bị trói, hoàn toàn không thể phản kháng. Có ý định giơ chân lên muốn đá anh hai phát, nhưng cũng để anh khống chế trước một bước. , Ngón tay dài véo mạnh nơi nổi lên nào đó, anh nhích tới gần mặt cô, giọng nói chút tà ác: “Nói đi. Anh ta đụng vào em thế nào?” “Ở đây? Hay là ở đây?” Mỗi lần anh nói một chỗ, sẽ nhẹ nhàng véo ở đó một cái: “Là thế này, hay là như thế này?" Sức lực đó, cũng không tính là lớn, hơi đau nhói nhưng lại khiến cô không cách nào xem nhẹ cảm giác xấu hổ này. “Cố Thừa Diệu, anh buông em ra.” “Anh ta đụng vào chỗ nào của em rồi?” Cô không nói, Cố Thừa Diệu bèn tự mình ra tay: “Kỹ thuật của anh ta lợi hại hơn tôi? Khiến em lên cao trào rồi?” “Ngoài một lần để tôi bắt được kia, các người đã vụng trộm làm mấy lần?” Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn. , Đôi mắt Cố Thừa Diệu, hoàn toàn không thấy được ai khác, người anh có thể nhìn thấy, chính là người phụ nữ trước mặt. Anh điên cuồng vì cô, trở nên kịch liệt lại cực đoan vì cô, gần như không còn là chính mình. Anh chưa bao giờ có cảm giác như thế, vừa nghĩ đến người trong lòng của người phụ nữ anh yêu đến phát cuồng không phải là mình. Mà là một người đàn ông khác, anh đã có kích động muốn hủy diệt tất cả. “Cố Thừa Diệu, em không có, em không có. Tên điên này, anh buông em ra.” Hết chỗ này đến chỗ khác trên người lưu lại dấu vết anh cho, đây hoàn toàn không phải là yêu, chỉ là đụng chạm vì mục đích trừng phạt, đều khiến cô cảm thấy sỉ nhục. , “Không? Vậy tôi phải kiểm tra một lần.” Cố Thừa Diệu nhếch khóe môi, giọng nói hoàn toàn lạnh lẽo, không mang theo chút tình cảm nào. Mà sự kiểm tra tiếp đó của anh, lại làm cho Diêu Hữu Thiên xấu hổ đến mức muốn cứ như vậy mà chết đi, hoặc là tìm một cái lỗ để chui vào. “Cố Thừa Diệu, anh dừng tay, dừng lại.” Sau khi bọn họ đi vào, anh không mở điều hòa, cô rất lạnh, cơ thể đều đang run rẩy. , Cô bị lạnh, nhưng anh thì không. Trong lòng anh đều là tức giận điên cuồng. Những lửa giận đó khiến anh chỉ cảm thấy người nóng như lửa, cơ hồ sắp thiêu cháy. Anh xem cái lạnh của cô thành chột dạ, xem thành sự chán ghét đối với đụng chạm của anh. Cô ghét mình như vậy, sau đó thì sao? Cô muốn được ai đụng vào? Chiến Li —— Nghĩ đến cái tên này, cũng khiến anh có kích động muốn giết người. Động tác trên tay, cũng càng trở nên không khách khí. , Mượn danh nghĩ kiểm tra, vuốt ve khắp da thịt cô từ đầu tới chân. “Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy, anh buông em ra.” Anh chịu được, Diêu Hữu Thiên lại không chịu được. Cô vốn sợ lạnh, càng không nói đến lúc này nhiệt đột trong phòng hoàn toàn không chênh lệch với bên ngoài bao nhiêu: “Em rất lạnh. Trước tiên anh dừng lại có được hay không?” Giọng nói của cô trong sự khẩn cầu lộ ra trách móc, chẳng những muốn anh buông mình ra, còn muốn rời khỏi tình thế khó chịu này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]