Chương trước
Chương sau
Editor: Xám
Đối phương nhắm vào tập đoàn Chính Phát, hay là Chiến Li?
Hay là, hai người đều có?
Diêu Hữu Thiên nói cô ấy bị người khác đánh ngất trên hành lang?
Nếu lời cô nói là sự thật, vậy có phải chứng tỏ tất cả những chuyện này đều là cái bẫy đối phương thiết kế?
Trước hết để Diêu Hữu Thiên có quan hệ dính líu đến Chiến Li, tiếp đó khiến anh nghi ngờ Diêu Hữu Thiên.
Trong lòng anh hận Diêu Hữu Thiên, lúc Chính Phát gặp chuyện, Cố thị tuyệt đối sẽ không giúp đỡ tập đoàn Chính Phát nữa.
Bây giờ nhìn lại, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, tay của đối phương, thật sự vươn ra rất dài.
Chỉ là, tất cả những điều này, đều là suy đoán của anh.
,
Vẫn còn một khả năng khác. Diêu Hữu Thiên thật sự có quan hệ với Chiến Li, đối phương có lòng đối phó với Chiến Li, bèn đối phó với cả Diêu Hữu Thiên ——
Suy đoán này, khiến vẻ mặt anh lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm quét vè Diêu Hữu Thiên, bên trong hoàn toàn cao thâm khó dò.
Diêu Hữu Thiên cũng đang tự hỏi, những vấn đề liên tục gần đây rốt cuộc xuất phát từ đâu.
Có điều điều cô nghĩ là, tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy, anh và ba đều không ở đây?
Hiện giờ, trên công trường đã xảy ra án mạng. Cho dù vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh đúng là có vấn đề, nhưng nếu như tập đoàn Chính Phát không lập tức sử dụng thì sao?
Vì sao đối phương tính chuẩn được bọn họ sẽ dùng lúc nào, hơn nữa còn dùng lúc Hồng Cảnh xảy ra vấn đề? Hơn nữa còn liên quan đến mạng người?
Tất cả những chuyện này, đều quá trùng hợp.
Khi suy nghĩ những điều này, hai người đã xuống thang.  
,
Chưa kịp phản ứng, người đã bị mấy người đẩy một cái.
“Mấy tên gian thương này, các người hãy trả lại tính mạng của chồng tôi đi.”
“Gian thương. Trả lại tính mạng đi.”
“Các người đều không chết tử tế được.”
Thì ra vào lúc đoàn người Diêu Hữu Thiên đi lên xem hiện trường. Người nhà của đối phương đã đến thêm mấy người, tâm trạng của bọn họ đều hết sức kích động. So với sự cố ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi lần trước, thái độ của những người này đều kịch liệt hơn nhiều.
Lần này, ngay cả cảnh sát cũng không ngăn những người này lại được.
“Các người tránh ra.” Cảnh sát muốn ngăn người, mấy người trong đó lại thoát ra khỏi cánh tay cảnh sát, vươn tay về phía Diêu Hữu Thiên.
,
Trong khoảnh khắc Cố Thừa Diệu cau mày, cảm thấy người Diêu Hữu Thiên bị người ta xô đẩy vài cái.
Diêu Hữu Thiên không để ý, gần như sắp ngã xuống. Đối phương còn muốn ra tay, Cố Thừa Diệu nhìn dáng vẻ chật vật của cô vươn tay ra, bảo vệ Diêu Hữu Thiên trong lòng mình.
Ánh mắt lạnh lẽo không chút khách khí quét về phía những người thân ra tay.
“Cảnh sát đã tới lấy chứng cứ, nguyên nhân cụ thể của sự cố, vẫn còn đang điều tra. Nếu như là lỗi của chúng tôi, đương nhiên chúng tôi sẽ cho các người một lời giải thích. Nhưng nếu như bây giờ các người kích động, chỉ có lợi cho kẻ thật sự đứng sau tấm màn đen.”
“Nói thì dễ nghe, ai biết có phải các người đang gỡ tội cho mình hay không?”
,
Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm người nọ, khẽ nhếch khóe miệng: “Gỡ tội? Gỡ tội thế nào? Công trình này đầu tư mười mấy tỷ. Công trình chậm trễ một ngày, tổn thất của tập đoàn Chính Phát đã trên trăm vạn. Các người cho là, chúng tôi sẽ lấy tiền bạc và thời gian của mình để đùa giỡn hay sao?”
Giọng nói của anh rất nhẹ, vẻ mặt cũng hoàn toàn nghiêm túc.
Trong lời nói, cũng không hề gỡ bỏ trách nhiệm của mình.
Khí thế của những người thân kia, nhất thời đã yếu đi. Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi, bước ra khỏi lòng Cố Thừa Diệu tiến lên trước một bước.
“Chuyện này, là một sự cố bất ngờ, cụ thể tại sao lại tạo thành kết quả thế này, chúng ta cũng sẽ cố gắng phối hợp với cơ quan có liên quan tiến hành điều tra. Nhưng trước đó, hi vọng các vị có thể tin tưởng tập đoàn của chúng tôi, cũng tin tưởng chúng tôi nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời hợp lý.”
,
“Tôi, cùng với tập đoàn Chính Phát mà tôi đại diện, nhất định sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Chúng ta nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích. Xin mọi người tin tưởng chúng tôi.”
Âm lượng của Diêu Hữu Thiên không hề cao, thái độ cũng không mạnh mẽ. Nhưng vẻ kiên định trong mắt thì không thể nhìn lầm.
“Còn có Cố thị. Cho dù là ai gây ra chuyện này, chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức nghiêm trị, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người giật dây.”
Anh đứng ở nơi đó, giống như một bức tường. Trong lòng Diêu Hữu Thiên đột nhiên có chút xúc động.
Anh vừa mới nói, nếu như Chính Phát có vấn đề, cũng sẽ tìm anh nhờ giúp đỡ.
Bây giờ cô chưa cầu anh giúp đỡ, thế nhưng anh đã biểu hiện ra trước một bước, ủng hộ cô.
,
Vào lúc bọn họ chiến tranh lạnh, Cố Thừa Diệu, dùng hành động để ủng hộ cô.
Khẽ cắn môi dưới, tâm trạng Diêu Hữu Thiên cảm động mà chính bản thân cô cũng khó phát hiện.
Cố Thừa Diệu. Anh bảo em, làm thế nào với anh bây giờ?
Những người thân kia đều im lặng. Danh tiếng của tập đoàn Chính Phát, còn có danh tiếng của Cố thị ở thành phố Y một năm nay, đây là bảo đảm hai tầng ——
,
Bọn họ không náo loạn nữa, Diêu Hữu Thiên quay người dặn dò Tiểu Vi một câu, bảo cô cho người giải quyết công tác khắc phục hậu quả.
Đống vật liệu xây dựng kia, tuyệt đối không thể dùng tiếp nữa.
Công trường đã đình công, tiếp đó sẽ như thế nào?
Xoay người liếc nhìn công trình đã xây đến tầng thứ tám, đúng lúc nhìn thấy Chiến Li đã xuống, mà anh đang kéo giám sát Lâm kia cùng đi.
,
Giám sát Lâm đã bị cảnh sát mang đi.
Rời đi theo cảnh sát, còn có Chiến Li. Bởi vì giám sát Lâm cắn chết không chịu buông, luôn miệng nhận định Chiến Li đã mua chuộc anh ta.
Chiến Li nhất định phải đi theo phối hợp điều tra.
Người thân cũng đạt được hiệp nghị hòa giải tạm thời, đồng ý trước tiên mang những người chết về nhà. Tiểu Vi cũng đến đồn cảnh sát, phối hợp với công việc của cảnh sát.
Tất cả công nhân giải tán. Gió bắc thổi qua, trên công trường hoàn toàn vắng lạnh. Đột nhiên cho người ta một cảm giác hoang vu.
,
Thời gian ngắn ngủi mấy tiếng, một mạng người đã biến mất ở đây.
Một cơn biến cố xảy ra ở đây. Mà cô hoàn toàn bất lực, thậm chí cũng không biết là ai muốn làm chuyện như vậy.
Cố Thừa Diệu gọi điện thoại cho Tiểu Mã, dặn dò cậu ta một vài chuyện. Cúp điện thoại, đứng ở nơi cách cô một bước ngắn mà nhìn cô, mặt không chút thay đổi, chỉ là đôi mắt sâu thẳm kia, lại thoáng hiện mấy phần suy tính.
Nhìn Diêu Hữu Thiên không có chút ý định rời đi nào. Cánh tay anh duỗi ra, kéo cô vào trong lòng.
“Đi thôi.”
,
Giọng nói của anh thản nhiên, mang theo sự mạnh mẽ không cho phép kháng cự.
Diêu Hữu Thiên nhìn anh một cái, cũng theo lên xe.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Cố Thừa Diệu ——” cám ơn anh.
Cám ơn anh bằng lòng đứng về phía em, cám ơn anh bằng lòng tin tưởng không phải là Chiến Li.
Cũng cám ơn anh bằng lòng ủng hộ em, cám ơn anh bằng lòng che chở cho em ——
Cho dù cuối cùng chuyện này giải quyết như thế nào, cô đều sẵn lòng tin tưởng, chỉ cần anh không từ bỏ, bọn họ nhất định sẽ tìm ra chân tướng.
,
Có lẽ, anh thật sự sẽ có một ngày tin tưởng mình.
Khi đó, quan hệ của bọn họ sẽ khôi phục như trước chứ?
Sau khi lên xe, Diêu Hữu Thiên lại nhìn công trường phía sau một cái, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Vì sao giám sát Lâm kia lại phải cắn Chiến Li không buông chứ?
Là ai mua chuộc anh ta, bảo anh ta nói lời như vậy?
“Đưa em đến đồn cảnh sát đi.”
Ngoài giám sát Lâm ra, cô tin rằng công trường và công ty còn có những người khác, đều bị người ta mua chuộc.
Cô muốn biết, có còn những người khác hay không.
,
Nếu như có, thì là ai?
Cố Thừa Diệu lạnh lùng liếc cô một cái, không nói một lời, chỉ lái xe về hướng khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.
“Cố Thừa Diệu, em nói đưa em đến đồn cảnh sát.”
“Đến đồn cảnh sát làm gì?” Cố Thừa Diệu cười lạnh, khóe miệng nhếch lên là vẻ giễu cợt không chút che giấu của anh: “Đến đồn cảnh sát tìm người tình của cô? Xem anh ta có sao không?”
Không thể nói lý.
Diêu Hữu Thiên thật sự cạn lời: “Hiện giờ em đang đại diện cho tập đoàn Chính Phát. Em có quyền biết được chân tướng sự việc.”
,
Cố Thừa Diệu cười, khóe môi nhếch lên, con ngươi tà mị khẽ nheo lại, đường nét của khuôn mặt cương nghị càng căng cứng hơn.
“Đừng nói đường hoàng như vậy. Nếu như người vào hôm nay không phải Chiến Li, cô sẽ căng thẳng như vậy?”
Đến đồn cảnh sát tìm hiểu chân tướng. Nếu như giám sát Lâm kia thật sự muốn nói, cũng sẽ không cắn Chiến Li không buông.
“Dừng xe.” Diêu Hữu Thiên đột nhiên không muốn nói thêm với anh nữa: “Em muốn xuống xe.”
Cố Thừa Diệu lại không để tâm, ngược lại đạp ga mạnh hơn.
“Cố Thừa Diệu, em nói dừng xe, anh không muốn đi, tự em đi.”
,
Cô bị người ta đánh ngất. Cô bị người ta quay được video bất lời. .
Tập đoàn Chính Phát gặp chuyện không may, Hồng Cảnh gặp chuyện không may.
Tất cả mọi chuyện, đều ập tới cùng nhau.
Cô không có cách nào không suy nghĩ, đây là một sự trùng hợp, hay là cố ý.
Người đánh ngất cô, tính kế cô, và người lần này khiến Hồng Cảnh xảy ra chuyện có phải cùng một người hay không?
,
Xe đã chạy nhanh lên cầu vượt. Diêu Hữu Thiên nhìn nửa bên mặt của Cố Thừa Diệu, trong lòng rất muốn chứng minh ý nghĩ của mình.
“Cố Thừa Diệu, em nói, bây giờ chúng ta đến đồn cảnh sát.”
Nếu như cô có thể nói cho cảnh sát một vài đầu mối, vậy thì bọn họ điều tra ra, sẽ càng có lợi hơn phải không
Đột nhiên két một tiếng, xe chợt dừng lại bên cầu vượt.
Chiếc xe con phía sau suýt chút nữa đã va vào, vươn tay ra rủa một tiếng, lại lái đi.
,
“Cô muốn đến đồn cảnh sát?”
“Phải.”
“Đến gặp Chiến Li? Xem anh ta có sao không?”
“Nói bừa. Em chỉ muốn đi hỏi giám sát Lâm xem rốt cuộc ai đã mua chuộc anh ta.”
“Có cảnh sát ở đấy, bọn họ không thể hỏi? Cô đi hỏi là có thể hỏi ra được? Cô cho rằng cô là ai?” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Diêu Hữu Thiên, cô đang coi thường trí thông minh của tôi, hay là đánh giá cao bản lĩnh của cô?”
“Cố Thừa Diệu, tên điên này.” Quả thật chính là lòng dạ tiểu nhân.
(còn tiếp ~)









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.