Trong phòng ăn đồ Trung Quốc bài trí theo phong cách cổ xưa, hương trà nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí. Bàn ăn là vật dụng bằng gỗ lim mang phong cách cổ xưa. Mỗi một chiếc bàn đều được ngăn cách bằng bình phong kiểu Trung Quốc. Âm nhạc cổ điển tuôn chảy trong phòng, vô cùng tuyệt diệu. Diêu Hữu Thiên là người của thành phố Y, có điều cô thật sự không biết, ở tận sâu trong con ngõ nhỏ này, lại còn có một nhà hàng như thế. Sau khi người phục vụ đi theo đã tìm một vị trí ở trong góc để ngồi, Diêu Hữu Thiên rất bất ngờ nhìn Triệu Bách Xuyên một cái: “Rất tuyệt, tại sao anh biết chỗ này?” “Tôi là người của thành phố Y.” Sau khi Triệu Bách Xuyên chọn món xong, trả lại menu cho phục vụ, bưng ấm trà trên bàn lên rót cho Diêu Hữu Thiên một chén: “Lá trà trong này không phải trà ướp hoa bình thường, cũng không phải các loại Thiết Quan Âm hay Long Tỉnh. Mà là trà đen.” Diêu Hữu Thiên uống một ngụm, nhíu mày: “Đây không phải là Phổ Nhị.” “Trong trà đen, cũng không phải chỉ có Phổ Nhị.” Triệu Bách Xuyên cười: “Đây là trà Phục.” Diêu Hữu Thiên nhìn động tác rót trà của Triệu Bách Xuyên: “Tôi cũng là người của thành phố Y, có điều, vốn dĩ tôi đi học ở Bắc Đô, hiện giờ hoàn toàn không tính là biết rõ thành phố Y.” Lúc còn nhỏ theo ba đi khắp hang cùng ngõ hẻm lại biết rất rõ, thế nhưng mười mấy năm đã trôi qua, hiện giờ thành phố Y đã thay đổi rất nhiều rồi. Rất nhiều nơi, cô đều không biết rõ. “Tôi cũng không biết rõ thành phố Y.” Điều Triệu Bách Xuyên nói là thật: “Mấy năm nay quay phim ở bên ngoài, thật ra rất ít khi có thời gian quay về.” Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, bây giờ Triệu Bách Xuyên là Ảnh Đế, làm sao có thời gian ngày ngày ở trong nhà: “Hiện giờ thành phố Y cũng thay đổi rất nhiều, có rất nhiều nơi tôi đều không nhận ra nữa.” Tên đường cũng đổi, địa danh cũng sửa lại. “Đúng vậy. Đúng là thay đổi rất nhiều.” Triệu Bách Xuyên cười, vẻ mặt có vài phần hồi tưởng: “Tôi nhớ trước đây nơi người thành phố Y thích đi nhất chính là quảng trường Tân Nguyên.” “Quảng trường Tân Nguyên?” Ánh mắt Diêu Hữu Thiên sáng lên: “Tôi còn nhớ quảng trường Tân Nguyên có quán trà sữa đệ nhất thành phố Y.” “Chỗ cô nói là Đô-rê-mon phải không?” Triệu Bách Xuyên quay đầu lại, trên khuôn mặt tao nhã có chút ý cười. “Đúng vậy. Anh cũng từng đến rồi sao? Bà chủ của quán đó rất thích Đô-rê-mon, chỗ nào trong quán cũng có.” Khi ấy nhà họ Diêu vừa mới bắt đầu phát tài, Diêu Hữu Thiên và bạn bè thích đi đến đó nhất. “Hương vị trà sữa của nhà họ rất ngon.” Triệu Bách Xuyên cười: “Thật ra phía sau quảng trường Tân Nguyên có một con ngõ nhỏ, ở đó mới có rất nhiều đồ ăn ngon.” “Hạ Phong Tiểu Phố, mang hương vị của cả thị trấn.” Diêu Hữu Thiên đáp lại hai chỗ trước đây thường đến, sau đó giơ tay lên: “Còn có quán giải khát Lusa, đồ nướng trong quán bọn họ cực ngon.” “Cô cũng đến rồi?” Triệu Bách Xuyên có cảm giác tìm được tri âm: “Vậy cô có biết bên cạnh trường trung học Vân Nham có tiệm đá bào Bà Lão không? Nhà bọn họ chuyên làm gà nướng, hương vị hạng nhất?” “Trước đây tôi đi học ở trung học Vân Nham đó.” Diêu Hữu Thiên nhớ đến thời đi học: “Gà nướng mà anh nói, trước đây em họ tôi rất thích ăn. Tôi thích kem xoài đá bào trong quán bọn họ hơn, hương vị quá tuyệt.” “Nói vậy, cô chính là đàn em khóa dưới của tôi rồi?” Nét mặt Triệu Bạch Xuyên thản nhiên, nhưng lại đầy vẻ hoài niệm. “Anh cũng là học sinh của trung học Vân Nham sao?” Lần này đến lượt Diêu Hữu Thiên kinh ngạc: “Anh là khóa thứ mấy?” “Tôi là khóa &&. Cô thì sao?” “Oa, tôi nhỏ hơn anh rất nhiều.” Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên đã hiểu rõ: “Hiện tại trung học Vân Nham đã xác nhập lại rồi, đổi thành trường cấp ba của thành phố.” Diêu Hữu Thiên đã rời thành phố Y nhiều năm, vào kì nghỉ đông và nghỉ hè cũng sẽ quay về thăm nhà, có điều nhắc đến những nơi hồi nhỏ thường đến, và cả những món ngon thịnh hành một thời. Cô lại nhớ vô cùng rõ ràng. Điều khiến cô bất ngờ là Triệu Bách Xuyên cũng nhớ rất rõ. Hai người nói về thành phố Y trước đây, chủ đề câu chuyện nhiều hơn. Cũng xem như trò chuyện rất vui vẻ. .................................................................. Mà ở đầu còn lại của nhà hàng, Cố Thừa Diệu dẫn theo mấy người anh em của mình, đang ngồi trong phòng bao. Cố Thừa Lân, Hồ Tư Hiền, Tống Lãng, còn cả bọn Đỗ Thanh Hiên, giống như đã hẹn trước, cùng nhìn anh. Mấy người họ đều là người sành sỏi lão luyện, có gì ở Bắc Đô mà chưa từng chơi? Vì vậy Cố Thừa Diệu bèn đưa bọn họ đến đây. Điều kiện ở đây không tệ, hơn nữa đồ ăn cũng chính thống, là đặc sắc chính gốc của thành phố Y. “Nhãi con cậu thật sự không có lương tâm mà.” Đỗ Thanh Hiên dùng sức đấm lên vai Cố Thừa Diệu một cái: “Nhất định muốn chờ chúng tôi đến thăm cậu. Cũng không biết tự mình đến thăm chúng tôi.” “Nhiều chuyện. Tạm thời không thăm được.” Cố Thừa Diệu suy nghĩ một lát: “Chờ đến Tết Trung Thu đi. Sau Tết Trung Thu, tôi sẽ về Bắc Đô.” Tết Đoan Ngọ không về được, Tết Trung Thu nhất định phải về. “Khỏi cần chờ đến Trung Thu nữa.” Cố Thừa Lân khoác một tay lên vai Cố Thừa Diệu: “Chọn ngày không bằng trùng ngày, nếu như hôm nay bọn anh đã đến thành phố Y rồi, vậy cậu không chạy nổi nữa. Bao ăn bao ở bao chơi.” “Ừm. Đúng vậy.” Hồ Tư Hiền phụ họa theo: “Cậu đừng tưởng rằng bọn tôi chỉ ăn một bữa cơm của cậu là xong đâu.” “Yên tâm, hôm nay bảo đảm cho các cậu chơi thỏa thích.” Cố Thừa Diệu đã sắp xếp xong hết rồi. Cho dù thành phố Y không phát triển bằng Bắc Đô, nhưng cũng có một vài nơi khá thú vị. Điện thoại của Hồ Tư Hiền đột nhiên reo lên, nhìn những người trong phòng bao một chút, anh đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại. Anh cũng học luật sư, năm nay vừa mới bắt đầu thực tập, đương nhiên là đi theo người ba Hồ Nhất Dân của mình. Có điều bởi vì Hồ Nhất Dân cũng xem như nổi tiếng ở Bắc Đô, cũng có nơi làm việc của riêng mình, cho nên anh đã bắt đầu phụ trách một vài vụ án nhỏ. Giải thích một số điều khoản với đối phương. Hồ Tư Hiền cúp điện thoại định quay lại phòng bao, nhưng khóe mắt lại lướt đến một người quen. Không đi vội, anh đứng đó nhìn một lát. Cuối cùng mi tâm hơi nhíu lại, xoay người đi vào trong phòng bao. “Tam thiếu, vợ cậu đâu?” Vào phòng, Hồ Tư Hiền đẩy Cố Thừa Lân vốn đang ngồi cạnh Cố Thừa Diệu ra, tự mình ngồi bên cạnh anh. “Cô ấy ở nhà thôi.” Lẽ ra hôm nay anh nên gọi Diêu Hữu Thiên cùng đến đây ăn cơm. Có điều theo bản năng, Cố Thừa Diệu không muốn gọi cô. “Ở nhà?” Hồ Tư Hiền cong khóe môi lên, trong mắt có vẻ trào phúng: “Cậu chắc chắn chứ?” Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi thay đổi, có chút khó hiểu nhìn Hồ Tư Hiền một cái: “Cậu có ý gì?” “Vợ cậu đang ăn cơm với người đàn ông khác ở bên ngoài, hình như trò chuyện rất vui vẻ.” Hồ Tư Hiền theo Hồ Nhất Dân xử lý vụ án cưỡng hiếp của Cố Thừa Diệu sớm nhất, đương nhiên cũng biết Diêu Hữu Thiên. Quan trọng hơn là anh cũng biết Cố Thừa Diệu không muốn cưới người phụ nữ kia đến mức nào, nhưng cuối cùng lại không thể không cưới. Anh là bạn thân của Cố Thừa Diệu, đương nhiên là đứng bên phe Cố Thừa Diệu. “Thừa Diệu, loài sinh vật như phụ nữ, không thể cho bọn họ mặt mũi quá được, nếu không bọn họ sẽ hếch mũi lên mặt mất.” Cố Thừa Diệu có chút xấu hổ, anh và Diêu Hữu Thiên chỉ là quan hệ vợ chồng ở bề ngoài, có điều nếu như cô thật sự ở cùng người đàn ông khác —— “Nếu như cậu không tin, thì đi ra ngoài nhìn xem.” Hồ Tư Hiền không phải kẻ nhiều chuyện, chỉ là nhìn Diêu Hữu Thiên không thuận mắt thôi. Thủ đoạn chơi đùa gì đây. Phí hết tâm cơ và thủ đoạn để lấy Cố Thừa Diệu, lại không trân trọng, quay đầu quan hệ thân mật với người khác? Cố Thừa Diệu đứng dậy. Cố Thừa Lân muốn khuyên vài câu, Tống Lãng muốn ngăn cản, nhưng anh đã lao ra ngoài rồi. .................. Quả thật, Diêu Hữu Thiên ở bên ngoài trò chuyện với Triệu Bách Xuyên cũng xem như rất vui. Còn chưa ăn xong một bữa cơm, đã bắt đầu gọi thẳng tên của đối phương rồi. “Bách Xuyên anh tín Phật sao? Anh mà lại tín Phật sao?” Diêu Hữu Thiên hơi bất ngờ: “Tôi cho rằng thanh niên bây giờ đều không tin vào tôn giáo.” “Tôi tín Phật.” Trên khuôn mặt ôn hòa của Triệu Bách Xuyên mang theo chút vẻ siêu thoát: “Cũng biết đọc kinh Phật, trong có rất nhiều triết lý khiến con người suy ngẫm.” “Ừm. Đúng vậy.” Diêu Hữu Thiên gật gật đầu: “Mặc dù tôi không phải tín đồ của Phật, nhưng mẹ tôi thì phải. Lúc bà có thời gian, sẽ vui vẻ vào miếu thờ bái.” “Nổi tiếng nhất ở thành phố Y chính là chùa Già Lam trên núi Vân Đỉnh, món chay trong đó rất tuyệt.” Triệu Bách Xuyên nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Lần sau có cơ hội, chúng ta có thể cùng đi.” “Được.” Diêu Hữu Thiên thật sự chưa từng đến chùa chiền ăn món chay: “Nhưng làm sao anh biết món chay ở đó rất ngon?” “Có lúc tôi quay phim mệt mỏi, sẽ đến chùa Già Lam nghe đại sư phụ giảng kinh.” Khi Triệu Bách Xuyên nói đến đây đã ngừng lại một chút: “Thiên Thiên, có phải sở thích của tôi rất nhàm chán không?” “Sao có thể chứ.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Tôi cảm thấy bình thường tâm trạng của người tín Phật rất ôn hòa, chẳng trách nhìn anh có một phong thái xuất trần.” “Thật sao?” Trên mặt Triệu Bách Xuyên hiện lên nét cười rất nhạt. Đối với sự lời khen của Diêu hữu Thiên, anh cảm thấy rất vui. Anh ở bên ngoài quanh năm, được người khác khen ngợi là chuyện bình thường, chỉ có lời của Diêu Hữu Thiên khiến anh cảm thấy rất chân thành, không hề giả dối. “Đương nhiên, anh ——” Lời của Diêu Hữu Thiên bị cắt ngang. Cô hoàn toàn không chú ý đến Cố Thừa Diệu từ đâu xuất hiện. Anh dùng sức lôi tay cô dậy, kéo cô sang bên cạnh mình. Lúc này trên khuôn mặt tuấn dật cương nghị thấm đẫm tức giận: “Diêu Hữu Thiên ——“ Rõ ràng hôm qua anh đã nói, bảo cô cách xa Triệu Bách Xuyên một chút. Cô thì hay rồi, vừa xoay người, lại thân thiết với tên Triệu Bách Xuyên này.. “Cố Thừa Diệu? Tại sao anh lại ở đây?” Diêu Hữu Thiên bị động tác của anh dọa giật nảy mình. Hoàn toàn không ngờ tại sao anh lại xuất hiện. Gương mặt Cố Thừa Diệu lạnh lùng, không nói lời nào, nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, lại nhìn Triệu Bách Xuyên một cái. Cánh tay anh siết Diêu Hữu Thiên rất chặt, cô dán vào người anh, có thể cảm nhận được hơi thở cứng ngắc tỏa ra khắp người anh. Định nói gì đó, nhưng Cố Thừa Diệu đã trừng mắt nhìn cô một cái. Trong ánh mắt hàm chứa cảnh cáo, phẫn nộ và cả chỉ trích. Cuối cùng anh đưa tầm mắt trở lại người Triệu Bách Xuyên, không lạnh không nóng lên tiếng: “Anh Triệu thật là có nhã hứng. Cũng tới đây ăn cơm?” Ý cười ban đầu trên mặt Triệu Bách Xuyên biến mất không thấy nữa, anh đã đứng dậy. “Tôi vừa mới gặp Thiên Thiên. Bèn cùng đến đây.” Thiên Thiên —— Mới có chút thời gian. Đã gọi tên thân mật như vậy rồi. Hàm răng Cố Thừa Diệu nghiến chặt sinh đau đớn, nhưng trên mặt lại tươi cười cực kỳ xán lạn: “Vậy thì thật xin lỗi. Vừa khéo bên tôi có vài người bạn muốn chào hỏi. Anh Triệu không để tâm việc tôi đưa cô ấy đi phải không?” “Cố Thừa Diệu ——“ Diêu Hữu Thiên muốn kéo tay anh ra. Bạn của anh, cô không muốn quen cũng không muốn biết. Mà biểu cảm bắt gian trên giường đó của anh ta là thế nào vậy? .................................................................. 【 Màn kịch nhỏ của ngoại truyện】 Một ngày nào đó của nhiều năm sau. Thiên Thiên: Em đột nhiên nhớ ra, em vẫn luôn nói muốn đến núi Vân Đỉnh ăn món chay. Tam Thiếu: Anh đi với em. Thiên Thiên: Không cần đâu. Bách Xuyên đồng ý đưa em đi rồi. Tam Thiếu nghiến răng: Em tin không, anh đánh anh ta không xuống giường nổi. Thiên Thiên: Anh nhất định phải bạo lực như vậy sao? Tam Thiếu: Thôi được. Anh không đánh anh ta đến mức không xuống giường nổi. Đổi lại đánh em không xuống giường nổi cũng được. Thiên Thiên: Anh dám —— Tam Thiếu: Có gì mà anh không dám? Dứt lời, túm Thiên Thiên ném lên giường. Sau đó XXOO..... Quả nhiên ngày hôm sau Thiên Thiên không xuống giường nổi. Tam Thiếu cười đắc ý: Đánh tên họ Triệu kia thì dùng tay. Đối phó với em sao, dùng chân là được rồi. Thiên Thiên: Đó là chân sao? Phải không? (Cặn bã họ Cố, anh còn có thể không biết xấu hổ thêm chút nữa không? Có thể không?) Tam Thiếu: Chân thứ 3!!!!!! Thiên Thiên: %&¥...... %#¥%#¥...... &¥%...... *%...... &*%...... ¥##¥...... #...... %& Nín lặng nhìn trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]