Editor: Xám "Nếu con không muốn cưới cô ấy thì tại sao lại muốn đụng vào người ta?" Kiều Tâm Uyển hơi bực mình. Đối với đứa con trai này, bà có thiếu sót với nó là thật, giấu Bạch Yên Nhiên đi cũng là thật. Nhưng bà cũng không để nó đụng vào con gái người ta. "Con nói rồi, hôm đó con uống say. Con hiểu lầm. Con tưởng cô ta là Yên Nhiên." Cố Thừa Diệu hận nhất là mình nhất thời sơ ý, kết quả mắc bẫy của người khác. "Phòng nghỉ không có đèn sao? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Dáng vóc của hai người khác nhau nhiều như vậy. Con còn có thể nhận lầm sao? Rõ ràng là con đang kiếm cớ cho mình." Kiều Tâm Uyển biết con trai không phải người dễ bị kích động, chính vì thế, lại càng không thể hiểu nổi. , "Con không có." Trong lòng Cố Thừa Diệu rất giận, giận mẹ mình không tin mình: "Con cũng không biết hôm trước xảy ra chuyện gì." Lẽ ra tửu lượng của anh không kém như vậy. Nhưng hôm đó thật sự quá kỳ lạ. Cơ thể anh hoàn toàn không chịu sự khống chế của mình. Phản ứng đó không giống như uống rượu say mà như là —— , Cố Thừa Diệu đột nhiên nheo mắt lại, hai ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ, tại sao hôm đó mình lại khác thường như vậy. Anh đi tìm Bạch Yên Nhiên một mạch, trước đó cũng uống vài ly rượu. Nếu như có người bỏ thêm thuốc vào trong rượu của anh. Vậy sẽ là ai? Là ai lợi dụng cơ hội này? Trên thực tế, xem ra hiện giờ người đáng nghi nhất chính là Diêu Hữu Thiên. Nhân lúc hỗn loạn, bỏ thuốc vào trong rượu của anh. Khiến anh phát sinh quan hệ với cô, cuối cùng đạt được mục đích muốn dựa vào mình. , Đúng là khá khen cho một người giỏi tính toán. Cố Thừa Diệu nhếch khóe môi lên, vẻ giễu cợt trong mắt vô cùng rõ ràng. Cô muốn gả thì anh phải cưới sao? Hừ, nằm mơ. "Mẹ. Mẹ về đi. Con sẽ không cưới người phụ nữ họ Diêu đó đâu." Thái độ của Cố Thừa Diệu khá kiên quyết: "Còn nữa, con đã bàn bạc với chú Hồ rồi, chú ấy nói tội cưỡng dâm hoàn toàn không thể thành lập được. Dieenndkdan/leeequhydonnn Hiện giờ cục cảnh sát lo ngại bên ngoài gây ra tin tức quá lớn, không chịu để con bảo lãnh chờ thẩm vấn. Nhưng con nhất định sẽ không sao, mẹ cứ yên tâm đi." , "Thừa Diệu." Kiều Tâm Uyển nhìn con trai mình, mới qua hai ngày, nhìn anh đã mất đi ánh hào quang ban đầu. Mắt hiện ra tơ máu, cằm cũng lấm tấm râu đen. Đâu còn hình tượng công tử phóng khoáng ngày trước nữa. Trong lòng hơi đau xót. Vừa có chút tự trách vừa có chút hối hận. Nhưng nghĩ đến lúc đó nếu bà không giữ Bạch Yên Nhiên lại, Cố Thừa Diệu sẽ thật sự muốn tuyên bố hôn sự của anh và Bạch Yên Nhiên. So với việc phải để Cố Thừa Diệu lấy Bạch Yên Nhiên, bà thà rằng anh lấy Diêu Hữu Thiên còn hơn. "Con có biết con đang nói gì hay không?" Rốt cuộc nó có biết tình hình hiện giờ không vậy? Hơn nữa có hiểu tình huống trước mắt hay không? "Con biết." Cố Thừa Diệu gật đầu, thái độ rõ ràng, lập trường rõ rệt: "Con, tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ kia. Nếu muốn con cưới cô ta thì con thà ngồi tù." Kiều Tâm Uyển đột nhiên im bặt. ........................ Chuyện đi vào cục diện bế tắc. Cố Thừa Diệu cũng có mối quan hệ của mình ở đây. Vận dụng một chút quan hệ, cuối cùng đã có được bảo lãnh chờ thẩm vấn. Kết quả vừa ra đến cổng trại tạm giam đã ngay lập tức bị phóng viên vây quanh. "Cố thiếu gia, xin hỏi anh có thừa nhận anh phạm phải tội cưỡng dâm không?" "Cố thiếu gia, xin hỏi có phải anh bội tình bạc nghĩa, cho nên đối phương mới đối xử với anh như vậy không?" "Cố thiếu gia, hôm đó anh nói có tin tốt lành muốn tuyên bố, chính là chỉ cái này sao?" "Cố thiếu gia ——" Lần lượt từng vấn đề sắc bén ném về phía Cố Thừa Diệu. Mười mấy cái micro đồng thời chuyển đến bên miệng Cố Thừa Diệu. Đang đợi anh cho một câu trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]