Người phụ nữ này, thật đúng là âm hồn bất tán Anh đi tới đâu, cô liền xuất hiện sao? Liên tiếp những lần vô tình gặp gỡ khiến cho anh không thể hoài nghi người phụ nữ trước mặt có dụng ý khác Quay đầu lại, tầm mắt sắc bén quét trên người của Diêu Hữu Thiên Áo sơ mi màu trắng tuyết, phía dưới là váy chữ A màu đen. Tóc dài xõa phía sau gáy, thoạt nhìn rất già dặn mà không mất đi lanh lợi Lanh lợi, cuộc đời anh ghét nhất là những phụ nữ quá mức khôn khéo. Trừng mắt nhìn người phía trước, giống như nhìn con ruồi. “Cô gái, tiếp cận một cách thấp kém như vậy, thủ đoạn bỉ ổi như vậy, cô cảm thấy tôi sẽ bị lừa sao?” Ngày hôm qua Diêu Hữu Thiên thuyết phục anh hai mình đừng dạy dỗ Cố Thừa Diệu đồng thời cũng chứa chấp anh ta, không ngờ, chẳng những anh ta không cảm kích còn nói ra những lời xấu xa như vậy. Khẽ cau mày, nhớ đến lần trước đấu khẩu với anh, trong nháy mắt cô hiểu ra chỉ sợ người đần ông này lại hiểu lầm “Tiên sinh, anh không thấy là anh nên xin lỗi tôi sao?” “Xin lỗi?” Cố Thừa Diệu ngoắc ngoắc khóe một, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo Từ lúc anh mười sáu tuổi, những người phụ nữ giống như Diêu Hữu Thiên anh đã gặp quá nhiều Vầng sáng tam thiếu gia của Cố gia chiếu sáng, không biết có bao nhiêu phụ nữ lấy cái cớ như vậy để tự đưa đến cửa. Mục đích cuối cùng cũng chỉ có một. Nhân cơ hội bám vào Cố gia, sau đó yêu cầu lợi ích “Cô gái, tôi không thể không nói, kỹ thuật diễn của cô rất vụng về.” Trước khi quyến rũ anh, chẳng lẽ không biết đi hỏi thăm một chút, anh yêu thích cái gì sao? Diêu Hữu Thiên không nói gì, anh hai Diêu Hữu Gia của cô là một người đẹp vô cùng Nhưng mà bây giờ cô mới biết, còn có người đẹp hơn “Tiên sinh, tối ngày hôm qua tôi đúng lúc gặp anh uống say. Không muốn ném anh ở ngoài đường, nên mới dẫn anh về đây. Cũng không…” “Đúng lúc gặp? Không muốn ném tôi trên đường?” Âm thanh của Cố Thừa Diệu giảm đi mấy phần, mơ hồ lộ ra ý nguy hiểm Hội sở Thiên Thượng Nhân Gian là con trai của dượng anh, Đỗ Thanh Hiên kinh doanh. Từ trên xuống dưới hội sở có ai mà không biết anh? Coi như anh thật sự uống say trong Thiên Thượng Nhân Gian, tự nhiên sẽ có người chăm sóc, đâu cần người phụ nữ này tới nhiều chuyện? “Tiểu thư, nói như vậy, tôi phải cảm ơn cô sao?” Vẻ mặt hết sức chân thành nhưng trong giọng nói lại có mấy phần đùa giỡn Diêu Hữu Thiên gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Quả thật như thế.” Nếu như không phải cô ngăn cản, bây giờ chắc chắn là anh đang ngủ ở trên đường. Hơn nữa còn bị Diêu Hữu Gia cởi hết quần áo. Nhìn bộ dáng quang minh lẫm liệt của cô gái trước mắt, Cố Thừa Diệu chỉ cảm thấy buồn cười Nghiêng người qua, tầm mắt của anh tương giao với đối phương, hai bên đối diện, anh có thể tìm được bóng của mình trong mắt đối phương “Vậy cô nói đi. Cô muốn tôi cảm ơn như thế nào?” Khoảng cách gần như thế, thậm chí Diêu Hữu Thiên còn cảm giác được khi đối phương cất giọng, trong hơi thở nam tính mãnh liệt mang theo một chút cảm giác say Người đàn ông hơi nheo mắt lại mang theo vài phần khinh cuồng, rồi lại lộ ra phong cách đàn ông lạnh lùng cao quý tinh anh Đột nhiên Diêu Hữu Thiên cũng cảm thấy có chút khát nước, cổ họng cũng hơi nghẹn Loại cảm giác này quá kỳ quái, Cố Thừa Diệu lại tăng thêm một câu: “Tiểu thư, cô còn chưa nói, cô hi vọng tôi cảm ơn cô như thế nào?” Diêu Hữu Thiên phục hồi tinh thần, chua chát phát hiện ra mình bị mê hoặc bởi nam sắc của Cố Thừa Diệu, nhất thời có chút không tự nhiên Không tự chủ lui về phía sau một bước. Muốn kéo giãn khoảng cách giữa mình và đối phương
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]