Cô nhận ra Cố Thừa Diệu, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng nhận ra cô.
Nghĩ đến người phụ nữ này mấy ngày trước vẫn còn ở trước mặt anh ăn nói khép nép dồn sức lấy lòng, hôm nay thì tới làm khó dễ Bạch Yên Nhiên ——
Nếu nói không phải cố ý, anh sẽ tuyệt đối không tin.
“Cô thật đúng là âm hồn bất tán mà.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất lạnh, vẻ mặt càng lạnh hơn.
Âm hồn bất tán?
Diêu Hữu Thiên còn chưa đáp lại, trước hết Bạch Yên Nhiên đã kinh ngạc trong lòng một phen, ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía Cố Thừa diệu.
“Thừa Diệu. Các người quen biết sao?”
Khi cô hỏi câu này, trong giọng nói lộ ra vài phần cẩn thận dè dặt, ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, lại càng phức tạp hơn.
.
“Không biết.”
Cố Thừa Diệu mới không quen biết loại phụ nữ giống như kẻ điên còn luôn luôn muốn quyến rũ anh này.
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu trước mặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng có điều vẫn nghĩ đến, ngày hôm đó mình bị anh trói lên trên giường ở trong phòng của khách sạn.
Bởi vì túi xách và điện thoại vẫn còn ở trong phòng bao, cô vẫn bị trói ước chừng một buổi tối.
Vẫn là sáng ngày thứ hai nhân viên phục vụ thấy cửa phòng khép hờ, đã cứu cô.
Màu mắt hơi trầm, vẻ mặt lại bất động như núi.
Khi nghe thấy Cố Thừa Diệu nói mình không biết cô, vẻ mặt của cô gái giống như đóa hoa sen bên cạnh dường như thở phào một hơi.
Cô khẽ cong khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1802045/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.