Mái tóc dài của Kiều Tâm Uyển kết ở phía sau ót thành một búi. Gương mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt hiện ra vẻ khôn khéo, đây là người phụ nữ có thói quen chém giết trên thương trường.
Dung mạo sắc bén kia đã làm cho cô gái nhỏ có vài phần khiếp sợ. Cô mơ hồ có thể cảm giác được, Kiều Tâm Uyển không thích mình.
Kiều Tâm Uyển thấy dáng vẻ kia, mi tâm cau nhẹ.
“Bạch tiểu thư, xin tha thứ cho tôi vào thẳng vấn đề, tôi hi vọng cô rời xa con trai tôi, các người không thể ở chung một chỗ.”
Bạch Yên Nhiên cắn môi, hàm răng khảm sâu làm cho môi có một vòng dấu vết. Chớp chớp ánh mắt có vài phần uất ức.
“Con…con không thể.” Thật lâu, rốt cuộc cô giật giật môi, khạc ra mấy chữ.
“Không thể?” Kiều Tâm Uyển nhíu mày, trong ánh mắt thông minh hiện lên vẻ giễu cợt: “Là không thể? Hay là không muốn?”
“Bác gái.” Bạch Yên Nhiên lã chã chực khóc: “Con thật lòng yêu Thừa Diệu. Anh ấy cũng yêu con, chúng con yêu nhau. Xin…”
“Không nên gọi tôi là bác gái, tôi không nhận nổi?” Vẻ giễu cợt trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên càng rõ ràng: “Cô thương cái gì của nó? Tiền của nó? Hay là nó có thể cho cô lợi ích gì?”
“Không phải vậy. Bác gái, con không phải như vậy.” Không biết Bạch Yên Nhiên lấy dũng khí từ đâu tới. Ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Con yêu anh ấy, không liên quan đến tiền của anh ấy. Bác gái, con thật sự thương anh ấy.”
Vẻ mặt Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/155534/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.