Không có lòng dạ đi hỏi vì sao Diêu Hữu Thiên xuất hiện, tâm trí Triệu Nhân Uyên muốn nhanh chóng tìm ra một lý do.
“Sao?” Diêu Hữu Thiên thản nhiên nhướng mày, chờ anh ta nói hết.
Triệu Nhân Uyên muốn giải thích, đôi môi giật giật, vẫn không viện được cớ nào. Bên trong cửa lại vang lên một giọng nói khác: “Anh yêu*, là người giao bữa tối đến sao? Bảo nhân viên phục vụ nhanh lên một chút, em đói rồi.”
Giọng nói này vừa vang lên, vẻ mặt Triệu Nhân Uyên lúng túng hơn vài phần. Đôi mắt ướt át của Diêu Hữu Thiên bình tĩnh nhìn Triệu Nhân Uyên, vẫn trầm lặng như cũ, đôi mắt bình tĩnh kia dừng ở trên khuôn mặt của Triệu Nhân Uyên, sóng mắt lưu chuyển bên trong càng trở nên dày hơn.
Anh yêu? Anh ta là anh yêu của ai?
Cô không nói lời nào, ngược lại khiến trên trán Triệu Nhân Uyên túa ra mồ hôi lạnh: “Thiên Thiên, anh có thể giải thích, anh thật sự có thể giải thích. Anh, cô ấy và anh, thực ra bọn anh không phải là ——”
“Anh yêu. Sao lâu như vậy?” Giọng nói kia càng lúc càng gần, một người phụ nữ đi ra, trên người mặc áo choàng tắm của khách sạn.
Trên tóc cô ta còn nhỏ nước. Khi nhìn thấy Triệu Nhân Uyên bất động đứng đó, cô tiến lên ôm lấy hông của anh ta.
“Anh yêu?” Ánh mắt cô ta liếc Diêu Hữu Thiên một cái, dừng ở bộ quần áo cầm trên tay cô: “Sao không phải là người giao bữa tối? Người ta đã đói chết rồi.”
“Tuyết Nhi, em, em buông ra.” Mồ hôi trên mặt Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/155522/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.