Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời đầy sức sống, tất cả đều tốt.

Mạnh thiếu gia nhìn người xa lạ quen thuộc trước mắt, cảm thấy khó tin.

Đẹp trai như vậy, cao lớn như vậy, uy vũ như vậy, như vậy, như vậy. . . . . .

Nói ngắn lại, nói tóm lại, là tốt rồi, thật tốt.

Tình cảnh này giống như cảnh tượng trong phim truyền hình mà mẹ mình xem ngày ngày.

Người cha thất lạc nhiều năm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cậu.

Mạnh thiếu gia bẹt cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên cảm thấy uất ức, giống như cô dâu nhỏ xoay người sang chỗ khác, không để ý tới Đồng Trác Khiêm.

"Tranh Tranh. . . . . ." Đồng Trác Khiêm khẽ hô, sợ âm thanh của mình hù dọa đứa bé, thấy đứa bé vẫn không để ý tới anh như cũ, liền tiến lên một bước rồi bế Tranh Tranh lên, dụ dỗ nói: "Con không nên tức giận có được hay không?"

"Vì sao con phải tức giận?" Tranh Tranh hỏi ngược lại, dáng vẻ không ai bì nổi, cực kỳ giống bộ dáng Đồng Trác Khiêm trước kia.

"Giận cha không tới gặp con nhiều năm như vậy."

Nói chưa dứt lời, lửa giận trong lòng Mạnh thiếu gia lại bùng lên, khua lên cá quai hàm hầm hầm liền từ trên người của Đồng Trác Khiêm xuống, ngón tay út mập mạp chỉ Đồng Trác Khiêm nói.

"Cha có biết nhiều năm như vậy mẹ con có bao nhiêu khổ cực hay không? Cha có biết nhiều năm qua bởi vì con không có cha nên chịu nhiều chèn ép ở trường học hay không? Cha có biết mỗi ngày mẹ con đều đi làm cả ngày đêm để nuôi con hay không, cha có biết mỗi đêm mẹ con đều vá quần áo rách nát của con ở dưới ánh đèn lờ mờ hay không, cha có biết anh Tiểu Xuân cách vách thầm mến mẹ con rất lâu hay không, nhưng mẹ con vẫn luôn không đồng ý anh? Qua nhiều năm như vậy. . . . . ." Mạnh thiếu gia đột nhiên dừng một chút, thật giống như lúc này mới phát hiện ra lời thoại không đúng.

"Ai là anh Tiểu Xuân?" Đồng Trác Khiêm từ mới bắt đầu đau lòng bởi lời nói của Tranh Tranh từ từ trở nên hoài nghi, sau đó là lạnh lùng, sau đó đủ loại ánh mắt vẻ mặt không đúng nhìn Tranh Tranh.

Trong lòng Mạnh thiếu gia báo động một hồi, hận không thể đụng đầu vào tường một cái, rất muốn đi tìm chết.

Đi theo mẹ xem phim truyền hình lâu như vậy, cậu chẳng những say mê thật sâu trong đó, ngay cả lời thoại cũng nhớ rõ như vậy sao?

"Tranh Tranh, con. . . . . ."

"Đồng thiếu gia, không xong." Bên ngoài đột nhiên có người vội vã xông vào Tân Hà Uyển, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ hình như chạy rất gấp.

Đồng Trác Khiêm lập tức cảm thấy lo lắng trong lòng, quay đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Đồng lão gia, Đồng lão gia tự sát ——"

"Không thể nào!"

——

"Không thể nào!" Mạc Thiển Thiến đứng lên từ trên ghế salon, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, không có chút huyết sắc nào, bà nhìn người báo tin trước mắt, đột nhiên lạnh lùng quát.

"Tuyệt đối không thể nào, ông ấy là một người kiêu ngạo như vậy, ông ấy không làm được loại chuyện như vậy!"

Nhưng, coi như trên đầu lưỡi nói không tin thế nào, có thể nhìn dáng vẻ người báo tin trước mặt, Mạc Thiển Thiến cũng không khỏi tin mấy phần, mà khi người báo tin nói ra một chuyện.

Mạc Thiển Thiến hoàn toàn tin.

"Tề Khai Nhan đến bệnh viện muốn ám sát Lang Phàm, Lang Phàm trọng thương bây giờ đang ở phòng giải phẫu, Tề Khai Nhan bị đánh gục tại chỗ, mà tin tức Lang Phàm chết truyền đến chỗ ở của nhà họ Đồng."

Chỉ một thoáng Mạc Thiển Thiến thật giống như toàn thân không có sức lực, lập tức ngã ở trên ghế sofa, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

"Tôi vẫn không muốn tin tưởng. . . . . . Nhưng cuối cùng chuyện kia vẫn là về Lang Phàm đó." Mạc Thiển Thiến cúi đầu nỉ non, Đồng Hoa Triệu vì Lang Phàm làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy, hơn nhưng huống tánh mạng của mình đây?

——

Thời gian trở về năm giờ trước đó.

Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện trong nhà, Tề Khai Nhan bắt đầu lái xe của mình lao nhanh tiến về phía bệnh viện Maria, vẻ mặt của bà ta lạnh lùng, mang theo liều lĩnh điên cuồng, sau hồi lâu, bà ta cười lạnh một tiếng, tốc độ xe tăng nhanh trong chốc lát.

Sáu giờ sáng, sắc trời bắt đầu sáng dần.

Y tá đẩy xe tiến về phía phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

Lúc đi ngang qua thang máy, sắc mặt cô ấy đột nhiên hoảng sợ kịch liệt, một bóng người phụ nữ trung niên sắc mặt dữ tợn trên cửa thang máy màu bạc trắng, cô ấy cảm thấy đột nhiên cổ đau nhói, trong nháy mắt nên cái gì cũng không biết.

Nhanh chóng đổi quần áo trên người y tá, vẻ mặt Tề Khai Nhan tỉnh táo, học y tá bước đến, tới phòng của Lang Phàm.

“Cộp cộp------“ giống như tiếng chuông tử vong.

Bên trong có tiếng bước chân rất nhỏ truyền ra, cửa mở, liền tháy gương mặt Mông Kính hơi tiều tụy thể diện.

“Xin chào, tôi tới đổi thuốc.”

Mông Kính nhìn kỹ bà ta một chút, cảm thấy không có gì đó không đúng, liền tránh bước chân nhường cho y tá tiến vào.

Lúc này Tề Khai Nhan mới nhìn thấy Lang Phàm.

Mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng xem ra sợi tóc của bà ta nhẹ nhàng khoan khoái khác thường, mặt mũi như ngọc, cũng không dính vào một chút bụi bẩn, Tề Khai Nhan đột nhiên cảm thấy hận, bà không biết người phụ nữ này rốt cuộc có chỗ nào tốt? Tại sao nhiều người yêu bà ta đều yêu chết đi sống lại như vậy, là Mạc Sâm, là Mông Kính, ngay cả Đồng Hoa Triệu cũng thế, mà năm đó trong bốn người xuất sắc của thủ đô, có ba người yêu bà ta, một người khác vẫn là người có chung huyết thống với bà ta, vậy làm sao có thể không làm cho lòng người sinh ghen tỵ ?

Mông Kính cũng hơi mệt mỏi, mấy ngày liên tiếp không ngủ nghỉ, cho dù thân thể ông khá hơn nữa, cũng có phần không chịu đựng được nữa, ông nhìn y tá khom lưng, rút ống tiêm ra, làm tất cả chuyện y tá nên làm, cũng không có gì khả nghi, nhưng bởi vì mệt mỏi, tính cảnh giác của ông cũng hạ thấp hơn.

Mà cũng hính là trong khoảnh khắc đó, ánh sáng hiện ra, Mông Kính cảm thấy hơi lạ, một thanh dao găm sáng loáng đột nhiên xuất hiện ở trong tay y tá, sắp cắm vào ngực Lang Phàm.

Tròng mắt Mông Kính muốn nứt ra, trực tiếp xông lên, giống như dùng toàn bộ sức lực trên người, muốn đẩy giường bệnh chế tạo đặc biệt ra.

Thời điểm buổi sáng, Đồng Hoa Triệu từ từ tỉnh lại, sắc mặt của ông ta vẫn rất yếu ớt trắng bệch như cũ, sắc môi tái nhợt giống như sắp chết, ông ta cảm thấy rất khát, ho khan một cái, ông ta liền hô: “A Nhan.”

Không ai trả lời ông ta.

“A Nhan.”

Ông ta gọi Tề Khai Nhan, bà ta cũng không trả lời ông ta.

Ông ta đột nhiên cảm thấy trong lòng có bất an mãnh liệt xông lên đầu, ông ta tăng độ lớn âm thanh kêu, vẫn không có ai đáp lại ông ta như cũ, lo lắng hình như càng thêm mãnh liệt, bắt đầu từ năm năm trước, một năm trước Tề Khai Nhan liền bắt đầu, Tề Khai Nhan vẫn gần ông ta, chỉ cần khi ông ta phải cần, bà ta sẽ xuất hiện, nhưng bây giờ đột nhiên không thấy bà ta, điều này đại biểu cái gì?

Bỗng nhiên ông ta nghĩ tới Lang Phàm, nhớ lại người phụ nữ như gió thổi qua cuộc đời ông ta, mang theo rất nhiều hạt bụi rơi xuống, đi vào cuộc sống của ông ta, lại lặng lẽ rời đi, lưu lại hình ảnh lần đầu tiên ông ta gặp bà ấy mà không cắt bỏ hết được.

Từ sau khi có người thay nước truyền buổi sáng có người cho ông ta, thì không còn người đến, ông ta cảm thấy đầu đột nhiên choáng váng, từ trước tới nay, ông ta đều làm việc thận trọng nhiều năm, rốt cuộc ông ta phát hiện có gì đó không đúng, nhưng cho tới bây giờ tất cả đều là uổng công.

Có người mặc bộ tây trang thẳng tắp màu đen, chuyển động xe lăn đến gần, nhìn khuôn mặt dần dần già yếu không thể tả, chậm rãi nở nụ cười.

Bên trong nụ cười có tang thương, có đau đớn không tiêu tan nhiều năm.

“Ông, vẫn khỏe chứ?” Âm thanh kia, hẳn là dịu dàng thiếu chút nữa làm cho người ta muốn say.

“Cô là ai?” Ông ta di chuyển đôi môi hồi lâu, mới chắp vá xong chính ba chứ.

“Người tìm ông đòi mạng.” Lời nói êm ái rơi xuống, ông ta lại cảm thấy đầu ngày càng mê man, giống như đã không kiềm chế được.

Giữa mơ hồ, ông ta nhìn thấy hai chân người phụ nữ trống rỗng, ngồi liệt ở trên xe lăn, cổ nhỏ dài cao cao nhìn lên, giống như tư thế cường giả ( người mạnh mẽ kiên cường) không ai bì nổi.

Trong cuộc đời này, tính toán bày ra âm mưu, hại vô số người, cuối cùng ở một khăc cuối cùng này bình tĩnh hơn mấy phần, ánh mắt của ông ta từ từ phủ một tầng sương trắng, ông ta thấy trên đầu Lang Phàm cài một đóa hoa hướng dương, vẻ mặt hài hước với bà ấy, sau đó tim của ông ta lơ lửng ở trong vô định, hoàn toàn đắm chìm, vùi lấp mấy chục năm, cũng không đập lên nữa.

Ông ta nhìn thấy Mạc Sâm cầm dao găm sáng loáng trong tay, thất vọng cắm vào lồng ngực của ông ta, máu tươi giống như suối nước phu mạnh ra ngoài, giống như suối nước tuyệt vọng, sinh sôi không ngừng.

Ông ta thấy đôi mắt đẫm lệ mông lung của Mạc Thiển Thiến, tố cáo tất cả không đúng trong cả đời của ông ta.

Ông ta thấy con trai của mình, từ đầu tới cuối đứa con trai này đều cười lạnh đối với người khác, rốt cuộc cũng cười lạnh với ông ta một lần.

Trong cuộc đời này, giống như sai lầm không ngừng, nhưng ông ta chưa bao giờ hối hận.

Bởi vì trong lầm lỗi có bà ấy.

Thời gian qua đi từng chút một, ý chí của Đồng Hoa Triệu càng ngày càng yếu đi, sau đó chậm rãi tiêu tan, cuối cùng hóa thành cổ tay vung một cái, buông tay khỏi nhân gian.

Cuối cùng này, tất cả cội nguồn tội ác, tiêu tan.

“A Kiệt, cuối cùng em đã báo thù cho anh......”

________

Nhưng đó là giường chế tạo của bệnh viện, coi như Mông Kính đã dùng hết toàn lực, nhưng chỉ dời một chút, dao găm vững vàng cắm bào bả vai và giữa lồng ngực của Lang Phàm, Tề Khai Nhan hung hăng cắm vào, hung hăng rút ra, ngoài phòng bệnh có tiếng giày cao gót, Phục Linh đã trở lại.

Cũng không thể bị chậm trễ nữa, nghĩ như vậy, Tề Khai Nhan đột nhiên lộn thân thể, đá một cước vào trên bụng Mông Kính, sau đó cầm dao găm hung hăng nhắm ngay Lang Phàm lần nữa.

“Bà tám kia.”

Người chưa tới, tiếng đã tới trước.

Phục Linh nhìn cảnh tượng đó, tròng mắt muốn nứt ra, bỏ đò trên tay xuống, khi nhìn thấy vết thương Lang Phàm run rẩy không ngừng ưa máu, tròng mắt cô hoàn toàn đỏ, sau đó thân thể bay lên, liền đá ở trên người Tề Khai Nhan.

Tập trung toàn bộ tinh thần muốn giết Lang Phàm nên Tề Khai Nhan không kịp phòng bị nữa, bị Phục Linh đã một cước vào trên lưng, tiếng xương sống lưng gãy lìa thanh thúy truyền vào trong tai bà ta, bà ta lại hoàn toàn không thèm để ý, liều mạng muốn giết Lang Phàm

“Pằng-------“ Tiếng súng vang lên, tay cầm dao chỉ cách ngực Lang Phàm một tấc, sau đó dừng lại ở trong phút chốc.

Mông Kính cầm súng trong tay, vẫn còn bốc khói lên.

Trên lưng của Tề Khai Nhan có một lỗ, run run chảy máu, sau đó bà ta mang theo tất cả không cam lòng trong cuộc đời này nặng nề ngã xuống.

Mà lúc này, có người chậm rãi vào phòng bệnh, đi xe lăn, nhẹ nhàng nói.

“Đồng Hoa Triệu chết rồi.”

“Không thể nào.” Người phụ nữ sắp chết đi thật sự giống như hồi quang phản chiếu, hơi sức toàn thân đều tới đây, đụng ngã Thịnh Lan vừa mới tới trước mặt.

“Không thể nào, không thể nào.”

Thịnh Lan cười nhìn bà ta, giống như đang nhìn một con kiến hôi nhỏ bé: “Chờ bà đi xuống, bà sẽ biết.”

Nụ cười của cô ấy, hẳn là Phục Linh chưa từng thấy quá, lạnh lẽo kì lạ.

Phục Linh nhắm mắt lại, mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao cô tin.

Đối mặt với kẻ thù nhiều lần muốn hại chết cô như vậy, sau khi biết được tin tức ông ta chết, cô không kích động một chút nào, chẳng qua là trong lòng cảm thấy nặng nề, tại sao nặng nề?

Là bởi vì Đồng Trác Khiêm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.