Phục Linh cảm thấyđây là một trò đùa giỡn, một trò đùa đã mở lớn rồi, nhưng khi người phụnữ kia xoay người lại, dáng người ưu nhã tuyệt đại phong hoa ở trong mắt của cô thật sự giống như lửa khói đã tuôn ra một đóa hoa rực rỡ, ởtrong lửa khói mịt mờ, cô nhìn thấy diện mạo bày ra không khác mìnhnhiều lắm.
Mà trong mắt của người kia, kinh ngạc, bàng hoàng, lo lắng, hiểu lầm không ngừng suy nghĩ lập tức hiện lên ở trong mắt.
Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, vốn có thể tính là lời nóivô căn cứ, nhưng đến cuối cùng cô lại thật sự giống như cứ dễ dàng tinnhư vậy.
Đây là vì cái gì? Phục Linh không biết, lqd cô thật sự không biết.
Cho nên, cô lựa chọn quên câu nói vừa mới nghe được kia, coi thường bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt lại khẽ ướt của người phụ nữ.
"Tranh Tranh, Tranh Tranh, con có sao không?" Nhìn đứa bé té ở trong ngực MạcThiển Thiến, Phục Linh lập tức tiến lên ôm lấy cậu, Mạnh thiếu gia vừamở mắt, đã nhìn thấy mẹ xinh đẹp thiện lương đáng yêu đứng ở trước mặtcủa mình, đôi tay ôm thân thể của mình, lập tức cảm thấy cho tới bây giờ cũng chưa từng có ấm áp như vậy, liền ôm lấy cô: "Mẹ, con nhớ mẹ muốnchết."
Nghe những lời của Mạnh thiếu gia này, Phục Linh cảm thấyrất vui mừng, rõ ràng cậu còn là một đứa bé năm tuổi, rõ ràng phải nằmrạp khóc lớn ở trong lòng cô sau cảnh ngộ nguy hiểm, mà lúc này đây cậuchỉ vui mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/2174525/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.