"Ký thôi."
Nói lời này, đã đại biểu Đồng Hoa Triệu thỏa hiệp, ông lạnh lùng xoay người, lưu lại một bóng lưng cho Mặc Thiển Thiến.
Ngay khi ông xoay người, như có một con sông nhỏ rộng rãi bành trướng thànhbiển rộng trong nháy mắt, từ từ chia lìa ông và bà khi còn sống xa hơn.
Tốt lắm, cứ như vậy đi.
Mặc Thiển Thiến thấp giọng nói trong lòng mình, hơn hai mươi năm qua taychưa từng viết qua tên mình, viết ra lqd nét chữ phóng khoáng phiêu dậttrên giấy, cũng như người bà năm đó.
"Tôi sẽ sai người đưa bà đi Australia, bà mang theo đứa bé này an tâm ở đó thôi."
"Đồng Hoa Triệu!" Mặc Thiển Thiến đột nhiên cao giọng quát lên: "Ông không chịu buông tha tôi sao?"
Ông ta xoay người, đã đổi dáng vẻ lạnh lùng khiến bà cảm thấy xa lạ: "Chẳng lẽ không phải tôi đây đã buông tha bà rồi hả?"
"Vậy tại sao ông còn muốn tôi đi Australia?"
"Đó là nơi ở cuối cùng trong đời bà." Ông ta thản nhiên nói xong, sau đó cầm giấy thỏa thuận li hôn trên bàn, lqd đi mất.
Mặc Thiển Thiến đột nhiên cảm thấy có chút sụp đổ, bà cảm thấy bà không cóchồng, tối thiểu còn có một đứa con trai có thể dựa vào, nhưng hiện tạichồng bà phải đưa bà đi, cũng không có chỗ dựa.
Bà đã từng làthiên kim hào môn vạn người chú ý, vật cần tìm, cũng phải lấy được, cóđược sự vật, vĩnh viễn đều sẽ không mất đi, nhưng vì ông ta, vì ngườiđàn ông bà yêu, bà cam tâm bỏ xuống tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/2174522/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.