Cho dù năm tháng phíhoài, thì giờ giới hạn đã lâu, thiếu niên tóc mai đen nhánh từ từ trắngxóa, nhưng từ lúc mới bắt đầu dây dưa giống như một loại sợi tơ quấnquanh chưa từng cởi ra.
Đây giống như một điều bí ẩn, thật lâu không giải được.
Ông ta cho rằng bàn cờ của ông ta lật tay trong ngoài đều là càn khôn,nhưng không biết cuối cùng rơi vào trong cuộc chỉ có bản thân mình màthôi.
"Đồng Hoa Triệu, Lang Phàm trở về gặp ông, đã lâu không gặp."
Ánh mặt trời chiếu xuống, ánh mặt trời màu vàng từ ngoài cửa sổ xuyên quathủy tinh, xuyên qua khe hở, chiếu trên mặt người phụ nữ chưa từng lưulại dấu vết già nua của năm tháng ở trong phòng, lông mày kẻ đen che phủ mắt, môi đỏ mọng như lửa, xinh đẹp giống như một bụi hoa mẫu đơn sắp nở rộ.
Đúng, chính xác là hoa mẫu đơn.
Ban đầu cũng có người từng ví bà như vậy, nói bà là mẫu đơn, quốc sắc thiên hương, lại khôngthể như hoa mai đứng ngạo nghễ trong sương lạnh, cho nên, có người, cóngười được thích kia, chọn hoa mai, bỏ quên quốc sắc.
Bà mặc sườn xám, thêu cỏ Lavender lqd màu tím mà mình thích nhất, đeo lên một sợidây chuyền đơn giản, cổ ưu nhã thật cao như thiên nga nhìn lên.
Sau đó rời đi.
"Đi Tân Hà Uyển." Đi một chỗ xa lạ, gặp một người quen.
Lang Phàm suy nghĩ một chút, trong trí nhớ người đàn ông đó có muôn vàn điều tốt lại rất cưng chiều đối với bà, nhưng có chút mơ hồ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/2174515/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.