“Mạnh Phục Linh, người phụ nữ cô tìm cho tôi, không chỉ lừa gạt tình cảm của tôi, còn mang đi toàn bộ tài sản của tôi, các người là cùng một phe , đem tiền trả lại cho tôi.”
Lời này vừa được nói ra, cả sảnh đường đều kinh hãi.
Tâm trạng Phục Linh nặng trĩu, khóe môi cong lên một chút, nụ cười làm điên đảo chúng sinh, dùng tay chỉ vào mặt mình hỏi: “Anh bạn, não anh không nhũn chứ? Anh khẳng định không có nhận lầm sao.”
Người nọ nâng lên ánh mắt tràn đầy hận thù, gằn từng chữ: “Cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được.”
Cha mẹ nó! Ác như vậy? Nguyền rủa bà đây thành tro? Phục Linh mở cặp mắt vô tội nhìn về phía Đồng Trác Khiêm, xem anh định làm gì kế tiếp.
Thấy tiệc đính hôn của con gái mình bị người khác phá hư, Mạnh Thiệu Đình trầm mặt đi ra: “Nói hưu nói vượn! Phục Linh làm sao lại tìm phụ nữ cho ngươi. Nhóc con, bôi nhọ con gái quân nhân là phải ra tòa án quân sự.”
Ngôn ngữ hăm dọa cùng ánh mắt lạnh lùng cũng không dọa được người đàn ông, hắn hung tợn chỉ vào Phục Linh, dùng sức hừ một cái nói: “Ban đêm dẫn mối, không phải là để cho đàn ông tìm phụ nữ sao? Tôi nói hưu nói vượn sao?”
Dẫn mối! Một từ kinh động đến cở nào.
Phục Linh chưa từng nghĩ qua, những từ này nói ra dưới ánh nhìn của mọi người, lại kinh tâm động phách như vậy, quả nhiên, trong chốc lát, tiếng nghị luận nổi lên rối rít.
Sắc mặt Đồng phu nhân hoàn toàn thay đổi, nhìn con mình, xem hắn định làm thế nào.
“Mang hắn ta ra ngoài.”
Không ngờ, Đồng thiếu gia chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Dù sao hôm nay ở đây đa số là quan lớn nổi danh, nếu như chuyện cũ của Phục Linh bị người này nói ra thì không được, hơn nữa còn có trong bụng cái kia______
Bảo an nghe thấy lệnh, lập tức hành động, người đàn ông đột nhiên chống cự kịch liệt, tránh khỏi tay bảo an đang đè trên người mình, phóng tới chỗ Phục Linh, Đồng Trác Khiêm còn cách Phục Linh một đoạn, lắc mình tới, lại bị người đàn ông kia tới trước, khoảng cách vẫn còn chênh lệch, sau đó đụng vào Phục Linh.
Đàn ông và đàn bà đụng nhau, đàn bà nhất định yếu thế hơn, trơ mắt nhìn người đàn ông hướng mình phóng tới, Phục Linh muốn né cũng né không được, trực tiếp bị ngã trên đất.
“A_______”
Tiếng thét chói tai vang lên, tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Sắc mặt Đồng phu nhân đại biến, đưa tay định đở Phục Linh, lại bị một bóng dáng khác chắn lại.
“A Thanh, mau xem Mạnh tiểu thư có va chạm ở đâu không, trong bụng cô ấy còn có em bé đó.”
Đó là thanh âm đến từ người chắn trước mặt Đồng phu nhân, La Mạn Nghê.
Lời nói vừa dứt, một người đàn ông dáng dấp tuấn tú lập tức tiến lên kéo lấy hai tay Phục Linh, trong nháy mắt vừa nắm lấy tay đó, cánh tay của hắn ta đột nhiên truyền tới đau đớn kịch liệt cùng với một âm thanh vang dội, cổ tay gảy.
Rành rành bị người đàn ông tản ra khí lạnh trước mặt vặn gảy.
“Cút.”
Nhìn ánh mắt rét lạnh kia, A Thanh có chút run rẩy, nhưng nghĩ tới lời La Mạn Nghê bảo, lập tức lớn tiếng nói: “Này, đây không phải là dấu hiệu mang thai nên có.”
Những lời này bị Đồng phu nhân nghe được, lập tức đẩy người La Mạn Nghê ra, đi tới hỏi : “Cậu nói cái gì.”
Đến cái trình độ này, đã không thể cứu vãn.
Mạnh Thiệu Đình cũng chăm chú nhìn vào người đàn ông tuấn tú, bàn tay trong lúc lơ đãng đã nắm chặt thành quyền.
Đồng Trác Khiêm và Mẫn Văn Quân đở Phục Linh đứng lên, nhìn sắc mặt cô đã tái nhợt càng thêm tái, huyết sắc trên môi hoàn toàn không có.
“Chào bà, Đồng phu nhân,vừa rồi trong lúc lơ đãng chạm vào mach tượng của Mạnh tiểu thư, mạch tượng này không phải là mang thai, trái lại là rất bình thường.”
“Cái gì ?” Đồng phu nhân có chút kinh ngạc, lập tức thu lại tâm tư, nhìn chung quanh một cái hỏi A Thanh : “Cậu học y ?”
“Đúng vậy, Đồng phu nhân, tôi học Trung y, trong Trung y, bắt mạch đoán bệnh là điểm mạnh, Mạnh tiểu thư đây chắc chắn không có thai.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]