🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau Phục Linh tỉnh dậy, ánh mắt còn lờ mờ buồn ngủ dáo dát nhìn bốn phía không một bóng người, luồng gió từ bên ngoài thổi vào, lật đật ngồi dậy tiếp tục nhìn bốn phía rồi hét to: “Đồng Trác Khiêm ――”

Đột nhiên cánh cửa bị đá văng, Đồng Trác Khiêm bưng chén cháo sắc mặt lo lắng chạy vào, vội vàng đặt chén cháo lên bàn, ngồi xuống giường vuốt tóc cô nói: “Ngoan, nằm xuống trước cái đã.”

“Em ngủ bao lâu rồi?” Phục Linh hỏi.

“Không lâu lắm chỉ có một ngày.”

“Ba mẹ em có biết không?”

“Không biết.”

À…một tiếng, tâm trạng Phục Linh có chút trầm xuống, nhắm hai mắt lại.

Đồng Trác Khiêm có người cô qua để cho cô tựa vào bờ vai mình hỏi: “Nói cho đại gia biết, sao lại không vui vậy?”

Cô hít một hơi thật sâu, mở hai mắt bình tĩnh nhìn anh nói: “Ngài Đồng, anh đem em về nhà em đi, chuyện này, phải nói rõ cho ba biết, thật là làm phiền anh rồi.”

Toàn thân anh run lên, không quan tâm thân thể cô đang suy yếu, vỗ một cái vào đầu cô tức giận nói: “Đại gia đây thật muốn giết chết em, trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”

Phục Linh giơ tay che đầu, ủy khuất nói: “Anh không sợ em quấy rầy anh sao?”

“Được rồi, đại gia nói cưới em, em lại biến thành Bạch Cốt Tinh rồi, chủ yếu là do anh thôi, em có ý gì đây?”

Trong lòng giống như có một dòng suối nước nóng chảy qua, nóng hừng hực, cô ngẩng đầu nhìn cái người có bộ dáng hoàn mỹ giống như một chiến thần, nhẹ nhàng nâng mặt anh lên nói: “Đồng Trác Khiêm, tất cả cái này là do anh nói, em sẽ xem nó là thật đấy.”

Anh cười nhẹ, nét mặt anh tuấn phát ra chút mệ hoặc, anh cúi người kề sát tai cô nói nhỏ: “Đại gia bây giờ thật muốn em.” Đáng tiếc, lúc Bùi Uyên đi có nói không nên sinh hoạt vợ chồng lúc này, không tốt cho thân thể cô.

Mặt Phục Linh đỏ lên, đánh vào ngực anh: “Đồ lưu manh.”

Không muốn nhiều lời vô nghĩa nữa, anh bưng chén cháo lên hỏi cô: “Tự mình ăn hay là anh đút.”

Phục Linh mỉm cười: “Cái này cần phải hỏi anh.”

Đông thiếu cười lạnh một tiếng: “Muốn đại gia làm đại gia sẽ làm, đừng có làm bộ làm tịch, hả miệng.”

Quả nhiên, năng lực suy nghĩ của anh người bình thường không thể hiểu được, Phục Linh mở miệng ra, một muỗng cháo đưa vào miệng cô: “Ăn ngon không?”

“Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

“Nói thật.” Đông thiếu nhíu mày.

Phục Linh phun muỗng cháo ra, chỉ tay vào Đồng Trác Khiêm đau khổ nói: “Anh tự giết chết anh đi, khó ăn như vậy cũng dám đem ra cho em ăn, bản thân anh ha ha, heo còn chưa ăn cái này, bắt em ăn, rốt cuộc anh đang rắp tâm làm gì.”

Đôi mày anh nhíu càng sâu, múc một muỗng cháo cho vào miệng mình, đột ngột phun ra. Cái giống gì mà mặn thế này? Chết, nêm lộn đường thành muối rồi.

Anh xoay người rời đi: “Anh kêu người đi mua cái khác.”

“Không cần.” Phục Linh kéo áo anh: “Đồng Trác Khiêm, em muốn anh làm cho em ăn, ngay bây giờ, lập tức.”

“Nhóc con, đắc ý lắm phải không?”

Phục Linh nghe anh nói vậy, mở to hai mắt, bộ dáng uất ức nói; “Anh muốn khi dễ em là bệnh nhân sao?” Hai chữ bệnh nhân, phát âm đặt biệt nhấn mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.