Đêm trước ngày rời khỏi thành phố A, Ngụy Thất gặp ác mộng. Trong mơ cậu đứng trên một vùng đất rộng mênh mông, xung quanh chẳng có ai chỉ có mình cậu. Cậu mê mang cúi đầu; lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trong đất chảy ra một dòng nước đỏ. Chẳng mấy chốc nước tràn qua bàn chân, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người.
Đau đớn thấu xương mang Ngụy Thất về hiện thực. Sợ hãi khiến cho cậu có cảm giác thật buồn nôn. Cậu vịn tường lảo đảo vào phòng tắm; chật vật ghé vào bồn cầu, nôn một lần lại một lần; cho đến khi toàn thân vô lực ngã xuống đất.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng như một thế kỷ; Ngụy Thất dần dần tỉnh lại. Cậu chống lấy thân thể run run đứng lên. Nhìn thấy trong gương phản chiếu một gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào; cũng không cảm nhận được một chút khí tức của người sống.
Ngụy Thất mở vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, vốc nước rửa mặt mới tỉnh táo hơn chút. Cậu vốn tưởng tất cả đã kết thúc rồi, cuộc sống sẽ có thể trở lại bình lặng như lúc ban đầu. Không ngờ trước một đêm lại gặp ác mộng, thật là xúi quẩy. Tuy Ngụy Thất không phải người mê tín, nhưng tâm tình cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
Sau khi gặp ác mộng, Ngụy Thất cũng không dám ngủ nữa. Cậu lấy hành lý ra kiểm tra từng cái một thật cẩn thận, chắc chắn không quên gì mới thôi. Cậu phải bận rộn, mới có thể lấp đầy đáy lòng trống rỗng bất an. Đến khi lấy lại tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-gat/477199/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.