Nhìn thấy biểu cảm gần như sụp đổ của Tần Tiêu, trái tim Ngụy Thất cũng đau nhói; nhưng gương mặt lạnh lùng vẫn làm như không có gì xảy ra, giống như người trước mắt với cậu chỉ là một người xa lạ.
"Tần Tiêu, hôm nay tôi tới tìm anh, chính là muốn nói với anh: chúng ta tuy bắt đầu rất phức tạp, nhưng tôi hi vọng có thể kết thúc thật đơn giản."
"Chúng ta không ai nợ ai, càng không cần áy náy trong lòng."
Tần Tiêu hít sâu một hơi, cố chấp nói: "Ai nói chúng ta không nợ nhau! Anh nợ em, còn chưa trả hết."
Ngụy Thất nhìn thấy đôi mắt của Tần Tiêu dần trở nên tịch mịch: "Kỳ hạn vẫn còn lại hai tuần. Nếu như trước đó anh vẫn không nghĩ thông thì chúng ta chỉ còn có thể gặp nhau trên toà thôi."
"Em muốn kiện anh thì cứ kiện. Đối với anh thân bại danh liệt cũng chẳng là gì hết." Tần Tiêu cười nhẹ, gương mặt hắn buồn đến thê lương: "Dù sao anh cũng chẳng còn gì nữa, anh không sợ thêm tội cưỡng hiếp trong hôn nhân."
Đây là điều Ngụy Thất đã nghĩ tới, kết cục tệ hại nhất của cậu và Tần Tiêu.
"Được." Ngụy Thất quay người, quay lưng về phía Tần Tiêu: "Vậy chúng ta gặp nhau trên toà."
Lúc ra khỏi phòng bệnh, tinh thần của Nguỵ Thất vừa mới thả lỏng được một chút bầu trời trước mắt liền lung lay. Cậu kịp thời đưa tay bám chặt lên bức tường lạnh ngắt, chầm chậm cong người, hít sâu từ hơi từng hơi một cách khó khăn.
Một y tá đi ngang qua thấy sắc mặt Nguỵ Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-gat/477192/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.