"Anh đánh thức em sao?" Tần Tiêu nghĩ động tác của mình mạnh quá nên khiến Ngụy Thất không an giấc.
Cậu lắc đầu:" Không phải tại anh, dậy thì dậy thôi."
"Anh làm mì ý, lát nữa là xong rồi, em ngồi nghỉ chút đi." Tần Tiêu chú ý đến tư thế đi của Ngụy Thất hơi là lạ, đi đến bên người cậu hỏi:" Sao thế? Chỗ nào khó chịu?"
Ngụy Thất không tự nhiên lại quay đầu, trên mặt chợt đỏ lên:" Không có."
Ngụy Thất vịn tay nắm sofa ngồi xuống từ từ, eo nhỏ cứng nhắc có hơi vặn vẹo, đau đớn làm đôi mi thanh tú nhíu chặt:" Ưm..."
"Eo đau sao không nói?" Tần Tiêu trách móc nhưng vẫn nghe rõ đang đau lòng quan tâm. Hắn cầm một cái gối mềm đến đặt sau lưng Ngụy Thất cho cậu dựa vào:" Anh xoa xoa cho em nhé?"
"Không cần đâu, anh đi nấu cơm đi. Em đói rồi." Ngụy Thất cảm thấy mặt mình hơi nóng, sợ bị Tần Tiêu phát hiện ra.
Tần Tiêu thấy được cậu hơi co người, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cậu:" Vậy em nằm một lát đi, khi nào nấu xong thì anh gọi."
Ngụy Thất đưa tay sờ sờ chỗ mới bị Tần Tiêu hôn, có gì đó rất khác với trước đây. Dường như cả người được ngâm trong mật ngọt, ngọt đến nỗi trong lòng cũng sinh ra một cảm xúc trước đây chưa từng có.
Vốn tưởng rằng quan hệ của hai người sẽ cứ bình thường khi nói hết mọi chuyện cho Tần Tiêu, nhưng không ngờ hai người lại càng căng thẳng hơn nữa. Lúc Tần Tiêu ngồi bên cạnh, Ngụy Thất cảm thấy trái tim mình muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-gat/477172/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.