Tần Tiêu bệnh nặng mới khỏi, khỏe mạnh vui vẻ. Tô Trạm nhìn thấy hắn một bộ dáng tiểu nhân dương dương tự đắc, không nhịn được hỏi:“ Ê, trông khỏe mạnh ghê ta! Mấy hôm trước đi thăm cậu còn sắp chết đến nơi mà. Ngụy Thất cho cậu thuốc tiên à?”
“Tôi sắp kết hôn rồi!” Tần Tiêu đưa nhẫn cưới sáng loáng trước mắt Tô Trạm, tâm tình vui vẻ nói:“ Chiều nay tôi với Ngụy Thất sẽ đi đăng ký kết hôn.”
“Nhanh ghê luôn.” Tô Trạm khinh thường nói:“ Ngụy Thất thật là dễ bị lừa.”
Lời của Tô Trạm khiến cho khóe môi Tần Tiêu vốn đang mỉm cười liền mất đi, giọng nói lạnh lùng:“ Đừng nói chuyện này nữa.”
“Hử?!” Tô Trạm chưa hiểu, nhưng nhất thời đã hiểu ra ý của Tần Tiêu. Hóa ra bây giờ cảm tình đã tiến tới mức này rồi.
Đôi môi Tần Tiêu mím lại. Một lúc lâu sau, mới chầm chầm nói:“ Chuyện trước đây, chúng ta không cần nhắc lại.”
Tô Trạm hiểu ý Tần Tiêu, gật gật đầu:“ Yên tâm, tôi hiểu.”
Ngụy Thất về đến công ty, không ít ánh mắt của đồng nghiệp chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cậu, mọi người thầm đoán già đoán non. Phải chăng hôn sự của Ngụy Thất và Tần tổng đã định rồi? Việc này tuy là bí mật nhưng mà là việc tốt đó nha!
Lúc Văn Tuyên đến đưa tài liệu cho Ngụy Thất, trên mặt đầy ý cười chúc phúc. Ngụy Thất nhất thời không biết phản ứng thế nào, đơ mặt nhìn Văn Tuyên. Văn Tuyên Chỉ chỉ chiếc nhẫn cưới trên ngón vô danh của cậu nói:“ Luật sư Ngụy và Tần tổng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-gat/477155/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.