Ngủ một giấc dậy, đã là 6 giờ chiều. Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa, giọt mưa to như hạt đậu đập lộp độp lên khung cửa kính, mây đen mù mịt đầy trời như muốn đổ ập xuống mặt đất. Tần Tiêu cẩn thận trở mình, phát hiện Ngụy Thất đang co người lại, dựa sát vào trong lòng hắn, khuôn mặt khi ngủ say vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp. Cổ áo mở rộng lộ ra da thịt lúc ẩn lúc hiện, Tần Tiêu hơi cúi đầu, hương thơm nhàn nhạt từ Ngụy Thất khiến thần kinh nhạy cảm của hắn bị kích thích. Tần Tiêu không nhịn được dùng tay lên vén mái tóc lòa xòa trước trán Ngụy Thất, khuôn mặt tinh xảo cứ thể hiện ra làm cho người ta càng không nhịn được mà đưa tay vuốt ve. Vỗ về nhẹ nhàng như gió khiến Ngụy Thất vô thức nhíu mày, bất mãn đưa tay gạt bàn tay trên mặt mình ra, sau đó lười biếng trở mình qua bên kia ôm gối, tiếp tục hưởng thụ mộng đẹp. Khóe môi Tần Tiêu có chút cong lên, giang hai tay ôm eo Ngụy Thất, hai người dính sát với nhau, giống như là một đôi đang đắm chìm trong tình yêu mãnh liệt. Lời nói của Tô Trạm ngày đó luôn khiến Tần Tiêu suy nghĩ không ngừng, tình yêu mà hắn luôn phấn đấu có được, hiện tại càng lúc càng giống như một thói quen có Trình Hi Hòa ở bên. Từ khi sinh ra Tần Tiêu đã mất ba, tuổi thơ đều là sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ Tần, từ khi gặp được Trình Hi Hòa, cuộc sống buồn tẻ của hắn mới bắt đầu có nhiều điều mới lạ. Sau khi mẹ Tần gả vào Trình gia, cuộc sống của Tần Tiêu có thêm một Trình Hi Hòa, đứa em trai không cùng huyết thống này cho hắn vô vàng ấm áp mà từ trước đến này hắn không hề có được. Tần Tiêu thực ra rất cô đơn, Trình Hi Hòa trở thành chỗ dựa tình cảm duy nhất của hắn, cả hai lớn lên bên nhau, cho đến một ngày, sự xuất hiện của Diệp Dung Sâm phá tan đi tất cả. Trình Hi Hòa cứ thế đi theo hắn ta, bỏ lại hắn chỉ còn một mình. Mối quan hệ giữa Tần Tiêu và Trình Hi Hòa, hình như là nằm giữa giới hạn của tình yêu và tình thân, có thể không hoài nghi mà tin tưởng nhau, nhưng lại rơi vào tình cảnh mà Tô Trạm nói. Ở bên cạnh Ngụy Thất càng lâu, nhớ nhung với Trình Hi Hòa ngày một ít, trái tim vốn chỉ nghĩ rằng nó chứa đựng mỗi Trình Hi Hòa, thế nhưng hôm nay không biết vì lí do gì nơi đó lại biến thành vị trí của một người khác. Lúc đối mặt với Trình Hi Hòa, cảm tình chính là thuần túy không giả dối, nhưng khi ở bên Ngụy Thất, Tần Tiêu lại cảm thấy một cảm giác bất đồng, hắn không chỉ muốn chiếm hữu lấy cậu mà đây còn là sự tham lam hơn hẳn người bình thường. Rõ ràng khi gặp Trình Hi Hòa hắn có thể không giận không hờn, nhưng tại sao đụng chuyện liên quan đến Ngụy Thất hắn lại chẳng cách nào bình tĩnh được, lúc đó hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy đến bên người cậu một tay giữ lấy cậu bên mình. Khi hắn nhìn thấy Diệp Dung Sâm và Trình Hi Hòa thân mật, chỉ có một chút thất vọng, còn khi hắn nhìn thấy Ngụy Thất cười với Cao Dật, hắn lại tức giận đến mức muốn băm nát đối phương. Hai loại cảm giác đối nghịch này, giống như ẩn giấu hai nhân cách bất đồng trong một thân thể. Ngụy Thất he hé mắt, muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện eo mình bị Tần Tiêu ôm chặt.
“ Dậy rồi?” Ngụy Thất tiến lên phía trước, hôn lên miệng Ngụy Thất, “ Anh đi nấu cơm nhé.” Tần Tiêu không ở đây mấy ngày, Ngụy Thất cũng không đi siêu thị, cứ mì ăn liền mà qua bữa thôi, cho nên trong tủ lạnh cũng không có đồ gì ăn cả. Ngụy Thất giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết mưa bão thế này thật sự chẳng có tâm tình làm gì cả. Nhìn thấy Ngụy Thất không nói gì, Tần Tiêu cho rằng cậu có chỗ nào không khỏe, lo lắng hỏi, “ Sao thế? chỗ nào không khỏe sao?” “ Không có.” Ngụy Thất co chân, ngồi dậy. Tần Tiêu lấy quần áo bị vứt trên mặt đất lên đắp lên người Ngụy Thất, “ Ở nhà cũng mặc nhiều một chút, mùa này dễ bị cảm lắm.” Tần Tiêu đi xuống bếp, mở tủ lạnh, phát hiện bên trong ngoại trừ một cọng rau hơi tính là tươi ra, còn lại chỉ là mấy củ gừng, quả nhiên mấy nay Ngụy Thất lại dùng mì gói để giải quyết vấn đề cơm nước. Lần đầu tiên gặp Ngụy Thất, Tần Tiêu còn cho rằng ngụy Thất là một người biết làm việc nhà, ít nhất cũng có thể nấu cơm làm đồ ăn, càng về sau hắn mới phát hiện, Ngụy Thất không hề biết làm việc nhà, nấu cơm càng là phương diện cậu không thể nào làm nổi. “ Anh ra ngoài một chuyến.” Tần Tiêu hô một tiếng nói với Ngụy Thất vẫn đang ngồi trên giường, hắn định ra siêu thị gần đây mua một ít thực phẩm tươi về nấu ăn. Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng Tần Tiêu thay giày, tim Ngụy Thất hơi xiết, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, “ Bây giờ anh ra ngoài làm cái quái gì hả?” “ Trong tủ lạnh không còn gì cả, làm sao nấu cơm được.” Tần Tiêu buông tay, đi xong giày, còn giẫm giẫm mấy cái xuống sàn nhà, vừa định ra ngoài, liền nghe thấy giọng Ngụy Thất hô. Ngụy Thất có hơi gấp gáp, “ Trời này còn đi mua đồ ăn, ăn mì một bữa cũng được mà.” “ Mấy ngày nay em đều ăn mì đúng không?” Tần Tiêu vừa mới nhìn thấy mấy vỏ bao mình ăn liền trong thùng khác, giọng nói mang theo mấy phần bất đắc dĩ và yêu thương, “ Ăn mấy thứ này không có dinh dưỡng, không tốt cho sức khỏe, anh đi rồi về ngay, em mau về phòng đi, đừng ra ngoài.”
Nói xong, Tần Tiêu cũng không chờ Ngụy Thất nói tiếp, cầm lấy cái ô ngoài cửa xoay người ra ngoài. Ngụy Thất bực bội giậm chân tại chỗ mấy lần, trái tim như bị bóp chặt, khó chịu không chịu được, đều trách Tần Tiêu, nếu như không phải vì hắn, cậu cũng sẽ không biến thành bộ dạng như thế này. Ngụy Thất không kiềm chế được mà chạy xuống lầu, trước khi Tần Tiêu rời khỏi cổng chung cư, cậu liền gọi hắn, “ Tần Tiêu!” Tần Tiêu không ngờ Ngụy Thất sẽ đi theo hắn ra ngoài, cho nên hắn có chút ngạc nhiên hỏi, “ Sao em lại theo anh ra ngoài? mau về đi, ngoài này gió lớn lắm.” “ Anh về với tôi đi.” lần đầu tiên Ngụy Thất chủ động nắm tay Tần Tiêu, kéo hắn quay lại. Gió lạnh thổi vào cổ Tần Tiêu, hắn bị lạnh liền hắt hơi một cái, “ Hắt xì!” Nguy Thất không kiêng nể gì nói, “ Anh mới vừa dầm mưa, bây giờ còn đi ra ngoài, anh muốn truyền nhiễm virus cảm cúm cho tôi đấy à.” Lời nói quan tâm nói ra, vậy mà lại như trách móc người khác. Sâu trong đôi mắt Tần Tiêu chợt lóe lên một tia sáng, sau đó lại tối sầm đi, thật lâu sau hắn mới dịu giọng nói, “ Yên tâm đi, anh sẽ không truyền nhiễm virus cho em đâu, làm sao anh nhẫn tâm nhìn em bị bệnh được.” Đây vốn cũng không phải những lời Ngụy Thất muốn nói, nhưng cậu lại không thể thay đổi bản chất hay mắng người của mình. “ Được rồi, ngoan, anh đi về ngay.” Tần Tiêu vỗ vỗ mấy cái lên mu bàn tay của Ngụy Thất, sau đó nhẹ nhàng rút tay lại, bung dù, rất nhanh sau bóng dáng hắn liền hòa trong màn mưa, Ngụy Thất chỉ yên lặng trông theo hắn, trái tim như bị bóp chặt, từ từ mà phát đau. Chung cư mà Ngụy Thất đang ở quy hoạch rất tốt, chỉ cần đi xuống mấy bước đã có siêu thị, Tần Tiêu mua một ít rau xanh, lại mua thêm thịt heo và tôm sống, trong đầu đã cân nhắc lát nữa sẽ nấu món gì. Cổ họng đột nhiên hơi ngứa, Tần Tiêu không tự nhiên ho khan, thầm nghĩ mình sẽ không thực sự bị cảm đấy chứ. Tần Tiêu mua đồ ăn xong, về nhanh lập tức bắt tay vào nấu cơm, sợ Ngụy Thất đói bụng sẽ đau dạ dày. Hai người ăn cơm xong, Tần Tiêu dọn bàn, Ngụy Thất cũng muốn giúp nhưng lại bị Tần Tiêu cự tuyệt. Vốn Tần Tiêu định ở nhà Ngụy Thất một đêm, nhưng hắn phát hiện dường như bản thân có dấu hiệu bị cảm rồi, nếu như ở lại sẽ lây bệnh cho Ngụy Thất, dù sao thì sức khỏe của Ngụy Thất cũng kém hơn hắn rất nhiều. Tần Tiêu gửi tin nhắn cho Tô Trạm, hỏi y có tiện đến đón hắn không, Tô Trạm ngược lại rất vui vẻ đồng ý, nói hắn gửi địa chỉ chỗ Ngụy Thất qua đi, lát nữa y sẽ đến. Tần Tiêu dọn dẹp xong, lấy quần áo ướt sũng của mình trong máy sấy ra, tuy áo khoác chưa khô hoàn toàn, nhưng cũng có thể mặc tạm về nhà được. Ngụy Thất từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tần Tiêu đã thay xong quần áo từ lâu, giống như sắp rời đi. “ Anh có hơi cảm rồi, tối nay không ở lại tránh cho em bị lây.” Tần Tiêu nói rất tự nhiên, không có miễn cưỡng nào, gương mặt trắng bệch khác hẳn với bình thường, “ Chiều mai anh qua đón em.” Cả đêm, trái tim Ngụy Thất như có một tảng đá lớn đè lên, khiến cậu trở mình khó ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]