Vì bị sốt, Ngụy Thất ngủ không an giấc chút nào, trong nửa tỉnh nửa mê Ngụy Thất nhìn thấy mẹ mình tóc tai bù xù cầm con dao gọt trái cây bóng loáng, nụ cười dữ tợn khiến người ta không rét mà run. Quay đầu lại, Ngụy Thất phát hiện phía sau là vực sâu vạn trượng, một khi rơi xuống sẽ vạn kiếp bất phục.
(Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)
“ Thẩm Nham, mày tưởng mày thay tên đổi họ thì có thể xóa được quá khứ dơ bẩn của mày sao?”
“ Trên người mày chảy dòng máu của tao, cả đời cũng không rửa sạch được.”
“ Mày không xứng đáng với tình yêu của bất cứ ai.”
Lời nguyền rủa ác độc đã ăn sâu vào tâm trí, bỗng hiện trở về một cách lạ kì. Ngụy Thất giống như quay trở lại quá khứ, cậu thấy mẹ mình chầm chầm cầm con dao lên, lưỡi dao sắc lẹm cắt ngang chiếc cổ trắng bệch, máu tươi lập tức ồ ạt chảy ra.
Bóng tối dần dần nuốt chửng ánh sáng, cho đến khi giữa trời và đất không còn thấy bất kì tia sáng nào nữa.
Trái tim như muốn vỡ ra từng mảnh, Ngụy Thất đau khổ nắm chặt hai tay, đôi môi trắng nhợt run rẩy. Tần Tiêu thấy cậu như vậy, nghĩ rằng tình hình chuyển biến xấu, ngay lúc hắn vừa chạm vào chiếc chuông đầu giường, liền nghe thấy một âm thanh yếu ớt vang lên trong không khí an tĩnh của phòng bệnh.
“Đừng bỏ rơi tôi…”
Giọng nói run rẩy nhỏ như muỗi kêu vô cùng đáng thương, Tần Tiêu chưa bao giờ thấy một mặt yếu đuối bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-gat/477146/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.