Tần Tiêu nhìn thấy Ngụy Thất không hề có ý muốn động đũa, trái lại cười nói, “ em đang ra vẻ với tôi nhỉ, thật sự muốn tôi đút em ăn sao?”
Trong cuộc đời của Ngụy Thất từ trước đến nay chưa hề gặp qua người như Tần Tiêu, cho dù là Diệp Dung Sâm cũng chưa hề nhiệt tình với cậu như vậy, dường như là có một cảm giác kì lạ nào đó đang dần xuất hiện bên trong cậu.
Trải qua mấy ngày bên nhau, Ngụy Thất đã hiểu Tần Tiêu là kiểu người nói được làm được, nếu như vẫn tiếp tục, quan hệ giữa hai người lại sẽ rơi vào vòng quay khó diễn tả thêm một lần nữa.
Dưới ánh nhìn của Tần Tiêu, Nguỵ Thất kéo dĩa bánh trứng qua chỗ mình, vị béo thơm từ từ thấm đầy khoang miệng, không thể không thừa nhận tài nấu nướng của Tần Tiêu thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Tần Tiêu hỏi, “ ngon không? ”
Ngụy Thất không lên tiếng, im lặng ăn hết bánh trứng xong, nói một câu khách sáo vô cùng với Tần Tiêu, “ Tôi ăn xong rồi, anh có thể đi.”
Tần Tiêu nhìn Ngụy Thất không chớp mắt, môi mỏng hơi mím chặt, con ngươi màu đen mang theo ý cười. Hắn ngửa thân ra phía sau, lại che miệng cười, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Nguỵ Thất, Ngụy Thất theo phản xạ muốn né tránh, chỉ nghe người kia cười nói, “ khoé miệng em còn dính kìa.”
Ngụy Thất còn chưa kịp phản ứng, gương mặt Tần Tiêu đột nhiên đã phóng đại lên, đầu lưỡi ướt áp nhè nhẹ liếm lên môi cậu, bên tai lại vang lên giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-gat/477128/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.