Thái Vy rời đi, Hạ Yên nheo mắt nhìn Lục Khởi Phong. Anh hoảng sợ đưa hai tay lên đầu hàng, ánh mắt vô tội nói: "Bà xã, đừng nhìn anh bằng đôi mắt đó, anh oan ức lắm."
Đương nhiên là cô biết anh vô tội, nhưng anh đã làm gì khiến cô ta hiểu lầm? Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
"Anh vô tội? Hừ, anh đã làm gì mà khiến người ta hiểu lầm anh cũng có tình cảm với người ta."
Lục Khởi Phong nhích lại gần ôm eo cô, hôn lên chớp mũi Hạ Yên rồi cọ qua cọ lại nói: "Chắc là do chồng em quá đẹp trai đấy."
Cô đưa tay véo eo anh, "Hừ, vậy em có nên nghĩ đến việc hủy dung của anh để những cô gái ngoài kia từ bỏ ý định đó không?"
Cái véo của Hạ Yên cứ như gãy ngứa cho anh chẵng những không đau mà rất nhột. Lục Khởi Phong cười thành tiếng: "Em nỡ không?"
Dĩ nhiên là không nỡ rồi. Nói thật cô giống những cô gái kia rất yêu thích khuôn mặt của anh. Đúng là gương mặt làm điên đảo chúng sinh mà.
"Anh nói em nghe, sao lại đột ngột đưa cô ta đến nước S?"
Anh đỡ cô ngồi xuống ghế, vẫn ôm chặt lấy cô: "Anh sợ em nhìn thấy cô ta sẽ cảm thấy chướng mắt. Nếu nói anh mắc nợ cô ta thì cũng xem như trả nợ xong rồi. Lần này đưa cô ta đến nước S coi như xong chuyện."
"Anh nghĩ cô ta chịu đi?"
Đáy mắt Lục Khởi Phong vụt qua tia sắc bén, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-doi-ba-xa-dung-bo-anh/2777399/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.