Lục Khởi Phong như tức điên lên: "Em mất trí thật à? Không, em rõ ràng vẫn nhận ra anh làm sao mất trí được? Đừng giả vờ nữa."
Hạ Yên sợ hãi nhìn anh, đây là lần đầu Lục Khởi Phong hung dữ với cô như vậy, có chuyện gì anh không thể từ từ nói sao? Cô òa khóc lên như đứa trẻ.
Hết cách, anh đành phải chịu thua trước nước mắt của Hạ Yên mà lại lần nữa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô thấp giọng nói: "Đừng khóc, là anh không tốt, anh không nên hung dữ với em."
Cô dụi mặt mình vào áo anh, lau đi nước mắt cùng nước mũi làm áo Lục Khởi Phong bây giờ trông khó coi vô cùng. Hạ Yên cảm thấy có rất nhiều lỗ hỏng trong lời nói của ba mình cùng Từ Huân, rõ ràng ngày trước Lục Khởi Phong tránh chuyện kết hôn với cô như tránh tà vậy mà bây giờ lại nói mình đã kết hôn với cô. Rốt cuộc ai là người nói thật đây, bây giờ nghĩ lại cô càng điều trị thì trong đầu cô sau mỗi lần đó sẽ có một ký ức mới, mà đoạn ký ức này vô cùng xa lạ, lẽ nào có người giở trò?
Từ trước đến nay Lục Khởi Phong chưa bao giờ gạt cô, dù cho anh luôn từ chối việc kết hôn. Hạ Yên ngước mắt nhìn anh, giọng nói hơi khàn đi: "Khởi Phong, lời anh nói là thật sao? Em thật sự không nhớ gì cả."
Anh dở khóc dở cười nhìn cô, chẵng lẽ mất trí thật sao? Mà khéo thật đấy, đây gọi là mất trí chọn lọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-doi-ba-xa-dung-bo-anh/2777376/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.