Lúc còn rất nhỏ, tình cảm của Hứa Ngôn cùng Hứa Nặc vẫn rất tốt.
Nhưng tuổi càng lớn, quan hệ của hai người càng ngày càng kém, càng ngày càng xa, đến cuối cùng, nếu không phải Hứa Ngôn ngẫu nhiên dùng miệng tiện đâm chọt cậu vài câu thì có lẽ hai người một tháng cũng không nói được mấy câu.
Hứa Ngôn vuốt ve ảnh chụp trong tay, trong bức ảnh là hình ảnh của em đứa trẻ với khuôn mặt đỏ bừng, ôm nhau cười rất vui vẻ.
Từ khi nào mà bọn họ đã bắt đầu xa cách vậy?
Cậu từ từ nhớ lại, là mẹ đã nói cho cậu Hứa Nặc là một đứa tạp chủng, là kẻ thù lớn nhất của chính mình, hay là do Hứa Nặc ở trong yến hội của gia đình bị bắt nạt, hay lúc cậu trở nên càng ngày càng im lặng, hay là lúc cha mẹ cùng mình đi ra ngoài, lúc đó cậu ngửa đầu lên nhìn rồi bỗng nhiên phát hiện hình ảnh Hứa Nặc đang lẻ loi đứng ở sân phơi?
Hơn nữa, người mẹ Trình Nghênh Tuyết dường như mỗi ngày đều phải ở bên tai mình nói xấu Hứa Nặc cả hai mươi lần... Trước khi bản thân hiểu chuyện, có một thời gian rất dài cậu đã cho rằng Hứa Nặc là người xấu.
Trong nhà của Trình Nghênh Tuyết cũng không có bối cảnh lớn gì, cũng là do bà đã chui chỗ trống lúc cha Hứa đang mất vợ, đột nhiên với tới vinh hoa cùng địa vị làm mặt của bà có chút lâng lâng, một mặt khác lại luôn lo lắng đề phòng, sợ không biết lúc nào đó mình sẽ từ vị trí nữ chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lan-thu-hai-cua-thuong-tuong/986550/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.