Chương trước
Chương sau
Lúc còn rất nhỏ, tình cảm của Hứa Ngôn cùng Hứa Nặc vẫn rất tốt.
Nhưng tuổi càng lớn, quan hệ của hai người càng ngày càng kém, càng ngày càng xa, đến cuối cùng, nếu không phải Hứa Ngôn ngẫu nhiên dùng miệng tiện đâm chọt cậu vài câu thì có lẽ hai người một tháng cũng không nói được mấy câu.
Hứa Ngôn vuốt ve ảnh chụp trong tay, trong bức ảnh là hình ảnh của em đứa trẻ với khuôn mặt đỏ bừng, ôm nhau cười rất vui vẻ.
Từ khi nào mà bọn họ đã bắt đầu xa cách vậy?
Cậu từ từ nhớ lại, là mẹ đã nói cho cậu Hứa Nặc là một đứa tạp chủng, là kẻ thù lớn nhất của chính mình, hay là do Hứa Nặc ở trong yến hội của gia đình bị bắt nạt, hay lúc cậu trở nên càng ngày càng im lặng, hay là lúc cha mẹ cùng mình đi ra ngoài, lúc đó cậu ngửa đầu lên nhìn rồi bỗng nhiên phát hiện hình ảnh Hứa Nặc đang lẻ loi đứng ở sân phơi?

Hơn nữa, người mẹ Trình Nghênh Tuyết dường như mỗi ngày đều phải ở bên tai mình nói xấu Hứa Nặc cả hai mươi lần... Trước khi bản thân hiểu chuyện, có một thời gian rất dài cậu đã cho rằng Hứa Nặc là người xấu.
Trong nhà của Trình Nghênh Tuyết cũng không có bối cảnh lớn gì, cũng là do bà đã chui chỗ trống lúc cha Hứa đang mất vợ, đột nhiên với tới vinh hoa cùng địa vị làm mặt của bà có chút lâng lâng, một mặt khác lại luôn lo lắng đề phòng, sợ không biết lúc nào đó mình sẽ từ vị trí nữ chủ nhân này ngã xuống.
Còn nữa, giáo dục khác biệt từ nhỏ khiến bà cùng so với quý tộc chân chính có cách biệt một trời, nhưng mà cố tình bà lại thích kêu gọi một đám quý phụ cùng nhau hội tụ. Nghe những lời nói của mấy người đó khen tặng, bà mới cảm thấy an tâm một chút...... Cho dù những người đó trong tối ngoài sáng đều đang trào phúng bà, bà cũng hoàn toàn nghe không ra.

Từ xa xưa tới nay, tâm lý của Trình Nghênh Tuyết đã có chút vặn vẹo.
Biểu hiện trực tiếp nhất chính là cách giáo dục Hứa Ngôn......
"Con trai, thừa dịp lúc tạp chủng Hứa Nặc kia đang ly hôn với Chiến Thần, con nhanh chóng chạy tới thường xuyên đi tìm hắn." Trình Nghênh Tuyết ở trong điện thoại nói lải nhải. "Mang theo một chút đồ tốt, ngày hôm qua phu nhân Lý gia có tặng cho mẹ một chút trà, mẹ cũng nếm không ra cái mùi vị gì, con mang qua đi."
"Mẹ." Hứa Ngôn xoa xoa huyệt Thái Dương, không phải làm sao mà nói: "Một đống đồ con tặng lần trước còn có lần trước nữa đều bị vứt ra ngoài, mẹ lại không phải không biết, con dù sao cũng người có danh dự uy tín, đến nỗi cần phải lấy lòng người này sao?"
"Sao lại không cần!" Âm thanh của Trình Nghênh Tuyết cao lên, hận sắt không thành thép mà nói: "Lần trước không phải đã đi vào được sao, con lại không nắm chặt nhanh lên, nếu để cho kỹ nữ Hứa Nặc kia được chỗ tốt gì, thì nương hai địa phương sao!"

"Mẹ!" Hứa Ngôn thở sâu, giọng điệu nhẹ nhàng xuống. "Được rồi, con đi."
Trình Nghênh Tuyết vừa lòng: "Ừ, đây mới là bé ngoan."
"Mẹ, tối hôm qua không biết con có phải bị trúng gió hay không, mà sáng nay cảm thấy có chút đau đầu......"
"A?" Trình Nghênh Tuyết ngập lập tức lo lắng lên. "Con có sao không cục cưng? Phải uống nhiều nước ấm vào, còn đã uống thuốc chưa? Thân thể của Omega không tốt, con cần phải chú ý nhiều vào, buổi tối đắp chăn nhiều chút."
"Dạ." Hứa Ngôn cong cong khóe miệng, mặc kệ Trình Nghênh Tuyết như thế nào, bà vĩnh viễn là người yêu mình nhất.
Nói mấy câu an ủi xong, cậu cúp điện thoại, thở dài, buổi chiều hôm nay vẫn phải đi một chuyến tới quân bộ.
Người trong quân bộ đã quen biết Hứa Ngôn, cũng ít nhiều là do da mặt dày của cậu, đối mặt với ánh mắt hơi mang khinh thường còn có thể cười ngâm ngâm mà chào hỏi.
Cô gái tiếp đãi lật lật bản ghi chép, khách khí mà nói: "Xin lỗi Ngài Hứa, thượng tướng không ở." Cô dừng một chút, lại bổ sung thêm một cậu. "Có thể gần đây ngài ấy sẽ đều không ở, phải dỗ bà xã mới trở về, đây là nguyên lời nói của ngài ấy."
Vốn dĩ lời này không cần phải nói cho Hứa Ngôn, nhưng mà cô không nhịn được, chính là nhìn dáng vẻ nhất định phải dán lên tới của Hứa Ngôn nhìn không vừa mắt...... Thượng tướng là nam thần trong lòng của nhiều người như vậy, nhưng đâu có ai giống cậu ta dựa vào quan hệ thân thích mà dán lên như vậy, còn biết xấu hổ hay không!
Nhưng mà càng làm cô thất vọng chính là, thanh niên dung mạo tuấn mỹ trước mắt này cũng không có lộ ra cảm xúc thất vọng, thậm chí ý cười trên mặt cũng không có một tia thay đổi: "Vậy sao, thế thì chúc anh ta thành công."
"Ngài Hứa."
Bỗng nhiên, có một âm thanh trong trẻo ở sau lưng bọn họ vang lên.
Đôi mắt nhỏ của Hứa Ngôn khó phát hiện mà sáng ngời, tươi cười quay đầu: "Thượng giáo Trình."
Trình Uy bước nhanh đi tới, ánh mắt quét qua một đống đồ vật được đóng gói tinh xảo trên mặt đất, lông mày hơi hơi nhíu lại: "Gần đây thượng tướng sẽ không ở, cậu...... Về sau đừng tặng đồ nữa, lần trước hắn cũng tịch thu."
"Vậy thượng giáo thay tôi thu đi." Hứa Nặc cười tủm tỉm mà nhún nhún vai. "Nếu không thì tôi không biết phải báo cáo công tác như thế nào."
Không đợi Trình Uy cự tuyệt, cậu lại bổ sung nói: "Nếu ngài băn khoăn, vậy mời tôi uống ly cà phê thì sao?"
"Này......"
Y nhìn ánh mắt đào hoa phiếm thủy của cậu, ma xui quỷ khiến gì mà Trình Uy gật gật đầu.
Hứa Ngôn cười đến càng xinh đẹp, chủ động kép cổ tay của Trình Uy: "Tôi thích nhà đầu dãy của ngã tư đường phố tây kia, ngài không có gì ý kiến đi, nói nữa, chocolate milkshake của nhà bọn họ hương vị rất ngon......"
Nhìn bóng dáng hai người dần dần đi xa, đôi mắt của cô gái tiếp đãi trừng thẳng, cằm đều muốn rớt xuống dưới.
...
"Hương vị thế nào?"
Trình Uy ăn một muỗng nhỏ milkshake, bỏ vào trong miệng cẩn thận nhấm nháp nửa ngày, gật gật đầu: "Ngọt ngào, ăn rất ngon."
"Khẩu vị của tôi cũng không tệ đi ~" Hứa Ngôn liếc mắt dáng ngồi đoan chính của y một cái, cong cong đôi mắt. "Thượng giáo, ngài không cần khẩn trương, thoải mái một chút."
"Được."
Lời tuy nói như vậy, nhưng Trình Uy vẫn là có chút kích động.
Đây chính là Omega sống sờ sờ đó! Còn xinh đẹp dịu dàng như vậy... Tuy là hướng tới thượng tướng, nhưng, nhưng mà lại cùng hắn uống cà phê không phải sao ~ có thể nhìn nhiều hai mắt cũng là thật thích.
"Nói nữa, gần đây thượng tướng thế nào?"
"Vẫn là như vậy, gần đây ngài ấy đang ở điên cuồng theo đuổi vợ." Trình Uy mở miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn là không nhịn được. "Thượng tướng, ngài ấy đã một lòng dính ở trên người của ngài Hứa Nặc, có lẽ sẽ không..." Suy xét tới lòng yếu ớt của Omega, y lại thay đổi cái uyển chuyển cách nói chuyện. "Có lẽ sẽ không nhìn cậu liếc mắt một cái."
Hứa Ngôn: "..." Nói trắng ra như vậy, thật sự không thành vấn đề hả?
Trình Uy chớp chớp mắt, vốn dĩ y là muốn nói: "Có lẽ thượng tướng sẽ cảm thấy cậu thật phiền, làm không tốt còn sẽ bị đánh một trận".
"Anh yên tâm, tôi đối với Chiến Thần không hề có chút hứng thú gì." Hứa Ngôn nhướng mày. "Hoàn cảnh của nhà của chúng tôi khá là phức tạp, tôi chỉ là muốn báo cáo kết quả công tác mà thôi."
"Ừm, ừm." Trình Uy yên lòng.
Hứa Ngôn chống cằm cười tủm tỉm mà nhìn y, nghĩ thầm beta này thật là đơn thuần lại đáng yêu.
Trời ạ, muốn đổ ngã y aaa ~
Buổi uống cà phê uống vô cùng vui sướng, lúc tạm biệt, hai người đã rất quen thuộc, Hứa Ngôn thậm chí còn muốn phương thức liên hệ của Trình Uy.
"Lần sau tôi lại tìm anh chơi."
"Được."
Có thể được Omega chủ động muốn phương thức liên hệ, chính là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Đêm đó, Trình Uy nằm mơ đều là cười.
Nhưng mà có vui vẻ thì cũng có một chút khổ sở, Omega xuất xắc như vậy, chắc chắn phải gả cho một Alpha có quyền thế...... Cùng chính mình một chút cũng không hề có liên quan tới.
Vì thế, Trình Uy nằm mơ đang cười cười lại khóc lên.
Ngày hôm sau.
Hứa Ngôn tới quân bộ.
Không chờ cậu mở miệng,cô gái tiếp đãi đã lật lật danh sách lịch trình, khách khí mà nói: "Xin lỗi ngài Hứa, thượng tướng không ở." Nói xong, cô còn ở trong lòng điên cuồng phỉ nhổ: Còn da mặt dày mà tới! Lần này đồ vật đều không có nói tới luôn! Còn biết xấu hổ hay không!
"Không sao." Hứa Ngôn cười nói: "Thượng giáo Trình Uy đâu? Tôi tới tìm anh ấy."
"Đã nói thượng tướng không...... Hả?" Cô gái tiếp sững sờ. "Thượng giáo Trình?"
"Ngôn nhi?"
Một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên vang lên ở sau lưng hai người.
"Thượng giáo." Hứa Ngôn quay đầu. "Chờ anh đã nửa ngày rồi."
"Tôi phải xử lý một chút chuyện nhỏ." Trình Uy cào cào lỗ tai đã đỏ lên, ngượng ngùng cười. "Vì bồi thường cậu, tôi mời cậu đi uống cà phê được không?"
"Được nha ~"
Nhìn bóng dáng vui mừng của hai người rời đi, cằm của cô gái tiếp đãi lại lần nữa rớt xuống dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.