Kỷ Lân thấy cậu ngoan ngoãn đáp ứng, giọng điệu hòa hoãn rất nhiều nói: "Phái Phái còn cùng cậu nói cái gì không?"
"Cũng không còn, chúng ta chỉ gặp có vài lần." Hứa Nặc do dự một chút. "Tuy rằng mỗi lần cậu ấy đều cười rất vui vẻ tươi sáng, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy cũng không phải thật sự là vui vẻ."
"Đúng không......" Kỷ Lân cười khổ một tiếng, mặt mày là xóa không đi mỏi mệt. Hắn im lặng trong một lát, mở miệng nói: "Cảm ơn cậu, Hứa Nặc. Chiến Thần thật may mắn, chúc các cậu hạnh phúc."
"Cảm ơn." Hứa Nặc mở muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Cũng chúc ngài hạnh phúc."
Hạnh phúc?
Kỷ Lân tự giễu cười cười, từ khi biết Kỷ An Sách nhảy lầu tự sát trong nháy mắt đó, sinh hoạt của hắn cũng đã mất đi màu sắc duy nhất, hắn thậm chí không thể tưởng tượng được, chính mình nên như thế nào vượt qua dư lại mấy năm sau tuổi già.
Đời người có bảy khổ, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu mà không được, tất cả cảm giác ở cả đêm nếm hết.
Kỷ Lân lại cùng Hứa Nặc nói nói mấy câu, sau đó đứng dậy rời đi.
Hứa Nặc nhìn theo bóng dáng của hắn rời đi, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đen đi tới bắt lấy cánh tay Kỷ Lân, lại bị người lãnh đạm mà đẩy ra.
Đang lúc cậu nhìn đến nhập tâm, thì Chiến Thần đi tới: "Nói chuyện xong rồi?"
"Ừm" Hứa Nặc nhận lấy ly nước Chiến Thần đưa tới, uống giải khát. "Bình thường Kỷ Lân người như thế nào?"
"Kỷ Lân sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lan-thu-hai-cua-thuong-tuong/986544/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.