Edit: Chang | Beta: UynNie - Sắc trời bắt đầu nhá nhem tối, tiệc cưới cũng đã dần tàn. Rất nhiều Omega đã sớm mang theo con rời đi, chỉ còn một số ít Alpha cùng Beta ở lại. Một đám chiến hữu kia của Chiến Thần cứ như là bản thân kết hôn, họ vui vẻ đến quên trời đất, lôi kéo Chiến Thần nói cái này cái kia không chịu để yên. Nếu là bình thường Chiến Thần đã sớm thấy phiền đến mức đá tung cả đám người này qua một bên, mà hôm nay không biết hắn bị làm sao, dù sắc mặt không tốt lắm nhưng vẫn luôn tiếp đãi mọi người chu đáo. Tận đến lúc mọi người đã rời khỏi Chiến gia, hắn vẫn đứng yên tại sảnh chính mà không có ý định rời đi. Điều này quả thật không hợp quy củ lắm. Bạch Tuệ liếc nhìn hắn đến lần thứ ba mà không thấy động tĩnh gì đành tự mình đi lên trước nhắc nhở: “Thượng tướng, con cần phải trở về.” Tuy giọng điệu mềm nhẹ, nhưng lại không cho phép hắn phản đối. Chiến Thần sờ sờ cái mũi, hừ một tiếng rồi xoay người lên lầu đi thẳng đến phòng tân hôn. Khi đến gần cánh cửa được trạm trổ hoa văn tinh xảo, hắn nghĩ thầm: Lúc này, Omega kia đang làm gì? Ngủ? Ăn? Hay là đang đập đồ mắng chửi người, cũng có thể khóc khóc thút thít, hoặc đang làm mình làm mẩy um cả lên? Mặc kệ thế nào hắn đều không quan tâm, cậu ta làm ra bất cứ điều gì cũng chẳng liên quan đến hắn. Nghĩ như vậy, Chiến Thần đẩy cửa bước vào: “Thượng tướng.” Trong phòng không có bật đèn. Hắn đưa mắt quét quanh phòng một lượt, thấy người vợ mới cưới của hắn đang ngoan ngoãn mà ngồi im ở trên giường. Nghe thấy tiếng động người nọ đưa mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt của cậu như đang phát sáng. Không biết bởi do đâu, tim hắn bỗng nhiên như bị cái gì đó nhẹ nhàng cào qua. Chiến Thần giật mình, cái cảm giác quái dị không rõ này khiến hắn cực kỳ không thoải mái, hắn không thích nó. Trên giường Hứa Nặc đang ngồi đó, sống lưng thẳng tắp, đôi tay của cậu đặt trên đầu gối, quy quy củ củ mà chờ Chiến Thần trở về. Không biết chờ bao lâu, cậu chỉ biết sắc trời càng lúc càng tối, thân thể cũng càng lúc càng mỏi nhừ. Cạch. Tiếng mở cửa vang lên, nghe thấy vậy cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhỏ giọng kêu: “Thượng tướng.” Chiến Thần không bật đèn mà cứ đứng ở trước cửa lẳng lặng mà nhìn cậu, một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng. Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện. Hai tay Hứa Nặc không tự giác mà nắm chặt, toàn bộ lông tơ trên người đột nhiên dựng lên, cậu có cảm giác mình như một con mồi và đang có một thế lực nguy hiểm đe dọa cậu. Chưa kịp có chuẩn bị, giây tiếp theo cậu đã bị cả cơ thể cao lớn kia đè xuống giường. Hứa Nặc bất ngờ kêu lên: “Thượng tướng…” Chiến Thần vùi đầu vào nơi hõm cổ của cậu, men say xộc lên khiến hắn ra sức liếm láp làn da non mịn kia. Hai tay Hứa Nặc bị đè ở trên đỉnh đầu, bị bắt ngửa cổ lên. Cậu cố gắng làm cho âm thanh của mình thanh tỉnh hơn: “Thượng tướng, thượng tướng anh uống say sao…” Chiến Thần không trả lời cậu ngay mà lại cắn một ngụm ở trên cổ của cậu, để lại trên chiếc cổ kia một dấu răng. Da Hứa Nặc rất trắng nên dấu răng của hắn càng rõ hơn, khiến cho ai nhìn vào cũng muốn khi dễ cậu. Hắn rời khỏi chiếc cổ trắng nõn rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào kia mà cười nhạo một phen: “Cậu cho rằng tôi sẽ đánh dấu cậu sao?” “…” Chiến Thần đứng lên, không nhanh không chậm mà sửa sang lại cổ áo. Hắn trên cao nhìn xuống Hứa Nặc, gằn từng chữ một mà nói: “Tôi không thích Omega, cậu cũng đừng nghĩ sẽ chiếm được lợi gì từ tôi, thành thành thật thật mà ở nhà đi, phụng dưỡng mẹ tôi cho tốt. Để tôi mà biết cậu làm ra chuyện xấu gì…” hắn nhếch môi cười nhẹ: “Chắc cậu sẽ không muốn biết tôi sẽ đối phó với cậu thế nào đâu nhỉ. Tôi chưa từng nương tay với ai đâu!" Hơi thở cường đại của Alpha làm cho Hứa Nặc không tự chủ được mà run rẩy. Một lúc sau cậu mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nhịn xuống chua xót nơi đầu mũi, tủi thân nhỏ giọng nói: “Tôi đã biết, thượng tướng.” … Đêm tân hôn mà hắn chỉ cho người vợ mới cưới này một cái liếc mắt rồi rời đi. Chuyện này bị đồn ra ngoài chắc chắn chẳng phải là điều tốt đẹp gì. Có điều vì Chiến Thần không ở đây nên trong lòng Hứa Nặc tuy rằng có chút thất vọng khổ sở nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. Cậu nằm trên giường suy nghĩ mông lung rồi thiếp đi, ngủ một giấc vô cùng ngon lành thẳng đến sáng. Ngày hôm sau, cậu mở mắt thấy trong căn phòng tối om, rèm cửa chỉ len lén mấy tia sáng yếu ớt. Cậu đã ngủ đến giờ nào rồi? Chẳng lẽ ngủ luôn đến 10 giờ luôn ư? Ngày đầu làm dâu như này thật không hợp lễ. Hứa Nặc lặng lẽ nhíu mày. Thấy cậu tỉnh giấc, một người máy gia dụng với thanh của một bé loli* bên cạnh vang lên: “Chủ nhân buổi sáng tốt lành! Tôi là Tiểu Mỹ. Ngài muốn rời giường chưa? Ngài có muốn dùng một ly trà trước không?" (*Loli: Loli là thuật ngữ để chỉ những bé gái chưa kết thúc dậy thì (thường<17 tuổi) hoặc những cô gái tuy đã trưởng thành nhưng thân hình lại chỉ như trẻ con.... Ý chỉ giọng như bé gái.) Hứa Nặc ảo não mà vỗ vỗ lên trán, cậu vừa rời giường vừa nói: “Cảm ơn, không cần đâu… Sao lại không gọi tôi thức sớm hơn?.” Tiểu Mỹ lưu loát trả lời: “Là phu nhân dặn dò không được đánh thức ngài, phu nhân có nói ngài tối hôm qua nhất định rất mệt, hôm nay không cần dậy sớm.” “Tôi tối hôm qua không có…” Hứa Nặc há miệng thở dốc, cuối cùng nuốt lại lời sắp nói rồi cười khổ. Chỉ là một người máy thì phải giải thích làm chi đây. Tiểu Mỹ chớp chớp mắt, nó đi theo Hứa Nặc vào rửa mặt, săn sóc mà giúp cậu lấy kem đánh răng. Đôi mắt Hứa Nặc cong cong: “Cảm ơn.” Tiểu Mỹ mắc cỡ che mắt của mình lại: “Ngài không cần quá khách khí đâu.” Âm thanh thẹn thùng này lại làm cho Hứa Nặc nổi lên một tầng da gà. Cậu liếc mắt nhìn Tiểu Mỹ một cái, thấy một người máy gia dụng như nó mà thân hình cường tráng thế kia thì không khỏi lắc đầu: Dáng người này kết hợp với giọng nói và tên Tiểu Mỹ thật không hợp chút nào. “Chủ nhân, phu nhân và tiểu thiếu gia đều đã ra ngoài, bữa sáng ngài muốn dùng ở trong phòng hay là đi ra nhà ăn?" Hứa Nặc dừng một chút mới lên tiếng: “Ở chỗ này đi, khi nào phu nhân trở về?” “Giữa trưa phu nhân sẽ về nhà dùng cơm." “Được rồi.” Hứa Nặc gật gật đầu, do dự một chút bèn hỏi thăm:“Tiểu thiếu gia… là em trai của thượng tướng ư?” Tiểu Mỹ gật đầu: “Vâng! Là tiểu thiếu gia Chiến Việt.” “Được rồi, tôi đã biết.” Hứa Nặc nghĩ chốc lát rồi bổ sung, “Giữa trưa tôi sẽ xuống phòng bếp, tôi muốn làm một ít điểm tâm cho mọi người.” “Dạ vâng, thưa chủ nhân.” Ngày hôm qua Hứa Nặc còn lo lắng ở Chiến gia sẽ có nhiều quy củ khắt khe, cậu sẽ phải sống những ngày tháng vô cùng khó khăn. Nhưng qua một hôm, ngoài người chồng chỉ cho cậu một cái liếc mắt kia ra thì mọi thứ ngược lại không như cậu đã nghĩ, còn phát hiện ra rất nhẹ nhàng là đằng khác. Chiến Thần trông không giống như là người thường xuyên về nhà, một tòa nhà to như vậy nhưng không có bao nhiêu người, cũng không có ai cả ngày ở trước mặt Hứa Nặc mà khoa tay múa chân. Nếu không cố tình nhắc đến mẹ Chiến cùng với vị tiểu thiếu gia kia thì cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều. Quả thật là quá tự do tự tại. Tâm trạng Hứa Nặc không tồi, cậu ngồi trước bàn trong thư phòng an tĩnh một hồi, gió nhẹ thổi qua nom rất thoải mái, cậu mơ mơ màng màng cảm thấy muốn ngủ. Cho tới tận khi bị người máy đánh thức Hứa Nặc mới tỉnh táo được đôi chút. “Chủ nhân, phu nhân cùng tiểu thiếu gia đã trở về.” “Ừm.” Hứa Nặc dụi dụi mắt, đứng lên, tiếp đó đưa cho người máy một tờ danh sách: “Tôi đi rửa mặt, giúp tôi chuẩn bị mấy thứ này.” “Tuân mệnh!” Sau khi rửa mặt, Hứa Nặc mới cảm giác mình hoàn toàn tỉnh táo, vì vậy cậu đi vào phòng bếp của Chiến gia. Đưa mắt nhìn một lượt căn bếp, cậu nhịn không được cảm thán một tiếng. Tuy nói mọi vật dụng ở Chiến gia đều được giản lược, nhưng phòng bếp thì lại không đơn giản chút nào. Mặc dù không phải tráng lệ huy hoàng gì nhưng các loại dụng cụ công nghệ cao cái gì cần có đều có, bất kể là có dùng đến hay không thì toàn bộ đều được đặt hết trong phòng bếp. Hứa Nặc không khỏi cảm thán với quân đoàn toàn là những con người có tinh thần tham ăn này của đế quốc một phen. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu xắn tay áo bắt đầu nấu ăn. Bạch Tuệ mang theo con trai nhỏ Chiến Việt ngồi ở trên bàn cơm, có chút giật mình mà nhìn một bàn đồ ăn nghi ngút hương thơm cùng màu sắc cực kỳ bắt mắt: “Nặc Nặc, những thứ này đều là con làm sao?” “Vâng ạ.” Hứa Nặc chỉ gặp qua Bạch Tuệ tổng cộng ba lần, lúc này vẫn còn hơi câu nệ, cậu mỉm cười xấu hổ: “Con ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì, tuỳ tiện làm vài món không quá phức tạp nhưng vẫn có thể ăn được.” “Không tồi, tay nghề của con còn tốt hơn một bậc so với ta nữa kìa". Bạch Tuệ lại khen cậu vài câu, đoạn quay sang nhìn Chiến Việt vỗ đầu: “Ăn nhiều một chút, nhìn xem có Alpha nào trông như con không. Tẩm bổ nhiều lên mới có thể cao lớn giống anh trai nha.” Chiến Việt thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn một bàn toàn đồ ăn ngon, miệng hơi nhấp nhấp, rất không cao hứng mà nhỏ giọng kêu một câu: “Mẹ!” Kêu xong lại trộm dùng đôi mắt nhìn lén Hứa Nặc, đôi tay nhỏ ở phía dưới bàn nắm chặt. Mẹ thật là! Trước mặt anh dâu lại nói con lùn, mà đây còn là một Omega. Dù gì con cũng là một Alpha, thật là mất mặt hết sức! _ Hết chương 2 _
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]