Quân Vũ tới bệnh viện như những gì Sơn Hạ muốn, khi tới hắn thấy cô thật sự đang được truyền máu, vết thương khá sâu, hắn tự dặn lòng rằng đây là một chút thương hại cuối cùng trong lòng hắn. Quân Vũ chi trả toàn bộ tiền viện phí, tiền khách sạn và các chi phí khác.
" Coi như chúng ta hòa."
Nói xong hắn vứt tiền cho người nhà của Quý Mẫn rồi quay bước đi, trong xe hắn có rất nhiều cảm xúc phức tạp không thể diễn tả được bằng lời, cái khoản khắc mà hắn nhìn thấy cô đang được truyền máu trên cổ tay còn có vết thương vừa được khâu lại tim hắn đập nhanh như trống.
Quân Vũ vội chạy tới bên Sơn Hạ trên môi vẫn còn nở một nụ cười rất tươi.
" Quân Vũ, cô ấy sao rồi?"
" Không chết."
Câu nói ngắn gọn xúc tích kiềm theo sự tức giận của hắn.
" Cái gì mà " không chết " anh nói chuyện nghe cọc lóc vậy?"
Quân Vũ bất lực thở dài.
" Cô ấy không sao."
Sơn Hạ nhìn hắn một lúc lâu rồi nói.
" Anh còn giận cô ấy phải không?"
Quân Vũ không giữ được bình tĩnh mà hỏi lại
" Chuyện gì?"
Sơn Hạ nhẹ giọng gương mặt suy tư nói.
" Anh giận vì cô ấy không nói việc bản thân bị đe doạ với anh, anh cũng là giận bản thân."
" Anh đúng là giận thật nhưng anh không còn tình cảm gì với cô ta nữa hết!"
" Em biết mà, em ổn thật đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-la-nguc-tu/2716453/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.