Cả đoạn đường chạy tới đây, anh phóng nhanh tới nỗi anh cảm thấy bây giờ chỉ cần một chướng ngại vật xuất hiện, anh lập tức lìa đời. Nhưng anh không kiểm soát nổi tâm tình mình, không nhanh là không được. Chậm một giây thì Âu Di Dương sẽ lại càng nguy hiểm thêm một giây, anh không có quyền lựa chọn, anh chỉ có thể tức tốc nhanh tới đây. Lúc nhìn thấy Tiêu Bá Nghiên và Bối Tư Khâm, anh đã hiểu ra là có chuyện gì. Hai thằng già này muốn trả thù.
Lại là vì anh, lại là anh liên luỵ đến người anh yêu thương. Đầu Phó Tư Truy đau như búa bổ, sao anh lại xử lý chuyện này không triệt để như vậy, để bây giờ Âu Di Dương phải gánh chịu hậu quả của anh gây ra. Nếu ngay từ đầu anh kiếm cớ tống thẳng hai tên khốn này vào tù thì đâu có xảy ra cớ sự ngày hôm nay kia chứ? Hai tên kia, nhất định là sẽ không xong với anh. Anh phải để cho hai người này sống, nhất định phải sống, sống không bằng chết.
Xét thấy bản thân đã dọa Âu Di Dương một trận, bây giờ cô đang ôm chặt lấy mình mà khóc nghẹn ngào, Phó Tư Truy mới dần tỉnh táo lại. Hai tên kia có thể từ từ xử lý sau, trước mắt phải lo cho Âu Di Dương đã. Cô bị bắt cóc đã sợ hãi và căng thẳng rồi, bây giờ còn bị anh dọa sợ nữa, đúng là anh quá mất bình tĩnh rồi. Ôm người đặt vào ghế sau xe, lại túm quần áo lại cẩn thận cho Âu Di Dương, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-la-gia-ba-xa-la-that/3325278/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.