Chương trước
Chương sau
Cả đoạn đường chạy tới đây, anh phóng nhanh tới nỗi anh cảm thấy bây giờ chỉ cần một chướng ngại vật xuất hiện, anh lập tức lìa đời. Nhưng anh không kiểm soát nổi tâm tình mình, không nhanh là không được. Chậm một giây thì Âu Di Dương sẽ lại càng nguy hiểm thêm một giây, anh không có quyền lựa chọn, anh chỉ có thể tức tốc nhanh tới đây. Lúc nhìn thấy Tiêu Bá Nghiên và Bối Tư Khâm, anh đã hiểu ra là có chuyện gì. Hai thằng già này muốn trả thù.

Lại là vì anh, lại là anh liên luỵ đến người anh yêu thương. Đầu Phó Tư Truy đau như búa bổ, sao anh lại xử lý chuyện này không triệt để như vậy, để bây giờ Âu Di Dương phải gánh chịu hậu quả của anh gây ra. Nếu ngay từ đầu anh kiếm cớ tống thẳng hai tên khốn này vào tù thì đâu có xảy ra cớ sự ngày hôm nay kia chứ? Hai tên kia, nhất định là sẽ không xong với anh. Anh phải để cho hai người này sống, nhất định phải sống, sống không bằng chết.

Xét thấy bản thân đã dọa Âu Di Dương một trận, bây giờ cô đang ôm chặt lấy mình mà khóc nghẹn ngào, Phó Tư Truy mới dần tỉnh táo lại. Hai tên kia có thể từ từ xử lý sau, trước mắt phải lo cho Âu Di Dương đã. Cô bị bắt cóc đã sợ hãi và căng thẳng rồi, bây giờ còn bị anh dọa sợ nữa, đúng là anh quá mất bình tĩnh rồi. Ôm người đặt vào ghế sau xe, lại túm quần áo lại cẩn thận cho Âu Di Dương, lúc này anh mới ngồi vào xe. Sau đó anh gọi người tới lái xe chở cả hai về nhà.

Phó Tư Truy ôm lấy Âu Di Dương, cô đã ngủ rồi. Có lẽ vì công dụng của thuốc mê vẫn còn, hoặc do căng thẳng cao độ và mệt mỏi, nên vừa lên xe Âu Di Dương đã dựa vào người Phó Tư Truy khóc thút thít một hồi thì liền thiếp đi.

Phó Tư Truy day day trán, nhỏ giọng hỏi người lái xe.

“Đã báo tin về cho ông nội chưa?”

“Phó thiếu yên tâm, chúng tôi đã báo cáo từ sớm rồi ạ.”

“Ừ.”

Mọi người ở ngôi biệt thự của Phó Tư Truy đợi chờ tin tức, sau khi nhận được tin báo đã tìm thấy Âu Di Dương, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Chu Tử Hiên biết là bây giờ gia đình nhà họ Phó cần không gian riêng, nên xong việc liền dứt khoát cùng Triệu Khang và Quách My chào tạm biệt mọi người rồi ra về. Âu Thiên Hạc cuối cùng cũng thả lỏng được một chút tinh thần.

Ông nội Phó và ba Âu vẫn còn lo lắng, nên ngồi ở phòng khách đợi người trở về.

Lúc thấy Phó Tư Truy bế Âu Di Dương vào nhà, ba Âu lập tức đứng lên muốn nhìn con gái, nhưng thấy Phó Tư Truy nháy mắt ra hiệu, liền kìm nén lại. Ông nội Phó cũng sốt ruột chống gậy đứng lên, chỉ thấy cháu dâu vùi cả gương mặt vào ngực cháu trai, đã ngủ rồi.



Phó Tư Truy gật nhẹ đầu với hai người lớn trong nhà, nhẹ nhàng bế Âu Di Dương về phòng ngủ. Sau khi chăm sóc xong xuôi cho Âu Di Dương, anh mới bước xuống lầu cùng hai người lớn nói chuyện.

Phó Tư Truy kể lại một lần sự việc cho ông nội Phó và ba Âu nghe xong. Sau đó anh đứng lên, cúi gập người lại trước mặt Âu Thiên Hạc.

“Ba, con xin lỗi. Con không thực hiện được lời hứa, không bảo vệ tốt Dương Dương, còn liên lụy tới cô ấy. Ba muốn trách mắng hay trừng phạt gì thì cứ làm đi ạ, đây là lỗi của con.”

Âu Thiên Hạc liền đứng lên đỡ anh dậy.

“Tiểu Phó, con đừng như vậy. Chúng ta đã là người nhà rồi. Ban đầu ba nói mấy lời đó chỉ vì muốn xem con đối với Tiểu Dương là như thế nào thôi. Trải qua một thời gian, ba biết là con yêu Tiểu Dương thật lòng, cũng rất cố gắng chăm sóc nó, ba nhìn ra được mà. Chuyện hôm nay không ai muốn cả, huống hồ việc này cũng bắt nguồn từ ba mà ra. Nếu ngày hôm đó ba không dẫn Tiểu Dương tới sân golf, thì đã không gặp hai lão già khốn kiếp đó. Con chỉ là trả thù cho con gái ba. Việc này…lỗi lầm lớn nhất là ở ba…”

Ông nội Phó ngồi nhìn hai người, rốt cuộc nhịn hết nổi.

“Ngồi xuống cả đi, nhận lỗi qua nhận lỗi lại làm cái gì chứ. Chẳng phải lỗi của ai cả, chỉ là việc ngoài ý muốn. Cái gì cũng đã xảy ra cả rồi, việc bây giờ cần phải giải quyết là chuyện tiếp theo nên xử lý thế nào.”

Thế là ba người cùng nhau bàn bạc giải quyết hai tên khốn kia. Sau một hồi rút ra kết luận, sẽ tống cả hai vào tù. Còn chuyện ở trong tù xảy ra những việc gì…ông nội Phó sẽ cho người sắp xếp, đây sẽ là sự trừng phạt dành cho hai người đó. Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay, ông nội Phó sẽ cử vệ sĩ theo sát mọi người trong gia đình. Đã xảy ra chuyện như vậy một lần, không biết có còn lần tiếp theo hay không. Đề phòng vẫn là cách tốt nhất. Cả ba đều không có ý kiến gì về việc này cả.

Đã bàn ra kết quả, Âu Thiên Hạc cũng mệt mỏi, đến phòng trống trong nhà nghỉ ngơi. Lúc này, Phó Tư Truy cũng dìu ông nội đến một căn phòng khác.

Lúc cả hai vào tới phòng, ông nội Phó ngồi trên giường, trầm giọng nói với Phó Tư Truy.

“Người bắt cóc Tiểu Dương là Tiêu Đặc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.