Do đường nét bình thường đã đủ sắc sảo mê người, nay lại được tô điểm thêm bằng lớp makeup tinh tế. Lúc mọi người hướng ánh nhìn đến gương mặt cô dâu, không ai là có thể kìm nén nổi mà bắt đầu liên tục hít khí lạnh. Đẹp đến không còn từ nào có thể miêu tả.
Tóc cô dâu đã được búi gọn gàng, thả xuống trước trán vài cọng râu tóc để tạo điểm nhấn. Sau đầu được cài một chiếc khăn voan nhẹ nhàng dài chấm đất. Từ nhan sắc đến vóc dáng, kết hợp với chiếc váy mờ ảo kia, cùng khung cảnh và tiếng nhạc du dương, mọi người cứ ngỡ như mình đang lạc vào xứ sở thần tiên. Mà Âu Di Dương chính là vị nữ thần cai quản xứ sở này.
“Mẹ kiếp! Đẹp điếng người!”
Không biết là ai không kìm nén nỗi xúc động mà thốt ra một câu chửi tục, thành công kéo tâm trí của mọi người từ xứ sở thần tiên về lại chốn phàm trần.
Thế là, một tiếng vỗ tay vang lên, hai tiếng, rồi ba tiếng. Cuối cùng tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, cổ vũ cho từng bước đi của cô dâu.
Âu Di Dương bỗng dâng lên một cỗ hồi hộp, siết chặt cánh tay của Âu Thiên Hạc đang đỡ cô kế bên.
Âu Thiên Hạc cũng hồi hộp không kém gì cô. Lúc thấy con gái mặc váy cưới bước ra, ông đã xúc động đến chảy cả nước mắt. Phải mất một hồi bình tĩnh lại, ông mới dám bước ra ngoài. Bây giờ nỗi xúc động kia lại ập tới. Nhưng mà ông không thể tiếp tục khóc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-la-gia-ba-xa-la-that/3322435/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.