Nhân chứng vừa bước vào, Hạ Băng đã cứng đờ người lại.
Người ấy không ai khác chính là Đường Hoa Linh.
Bàn tay Hạ Băng thoáng siết chặt lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Đến cuối cùng là tại sao cô ta lại là nhân chứng? Sẽ không phải là muốn lên đây nói xằng nói bậy chứ?
Đường Hoa Linh vẫn một đường mà bước vào bên trong phiên tòa.
Cô ta không hề để ý đến thái độ của những người xung quanh.Thứ cô ta quan tâm là vẻ mặt ngạc nhiên của Hạ Băng.
Đường Hoa Linh vô tình lướt qua bàn tay đang đan chặt vào nhau của Lạc Tử An và Hạ Băng.
Lông mày cô ta cũng vì vậy mà khẽ nhíu lại, nét mặt trong một giây đã không kiềm chế được mà khó chịu.
Nhưng ánh mắt lướt qua chỗ hai người cũng rất nhanh chóng rời đi.
Đường Hoa Linh vẫn tiếp tục hoàn thành sứ mệnh làm nhân chứng của mình.
Dù sao, người đàn ông mà cô ta dùng cả mạng sống để giành lấy kia cũng đang ngồi đây.
Đang quan sát mọi hành động và lời nói của cô ta.
Đường Hoa Linh thầm nghĩ.
Giờ phút này chỉ cần cô ta vô tình nói ra một câu nói sai sự thật nào đó thì chắc chắn cái mạng tàn này cũng sớm ngày siêu thoát.
Cũng vì lời de dọa của Lạc Tử An nên tâm trạng của Đường Hoa Linh trở nên căng thẳng.
Cô ta có chút cứng đờ người.
May sao miệng thì vẫn nói rất lưu loát.
"Xin chào các vị thẩm đoàn.
Tôi xin tự giới thiệu tôi là Đường Hoa Linh."
"Cứ tưởng là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-tron-ven/3910125/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.