Nhược Vũ một thân ướt đẫm trở về biệt thự, tóc tai rũ rượi, quần áo ướt nhẹp, gương mặt phờ phạc thiếu sức sống. Quản gia thấy vậy liền đau lòng, ông đem khăn chạy đến bệ cạnh cô mà trách móc
" Thiếu phu nhân, sao người cô lại ướt nhẹp thế này ? Mau lau người đi nếu không sẽ cảm lạnh "
Cô chậm rãi nhìn quản gia, đôi mắt đỏ hoe đến đáng thương, bờ môi trắng bệch nở nụ cười thê lương, cô lắc đầu
" Tôi không sao. Bác đừng lo "
Chợt Lộ Lục Quân một thân âu phục đứng trên cầu thang, hắn đưa ánh mắt lạnh lùng cùng chán ghét nhìn cô sau đó cất giọng nói
" Tất cả nghe cho rõ đây. Từ giờ Lam Nhược Vũ sẽ không còn là thiếu phu nhân trong căn nhà này, cô ta sẽ cùng các người dọn dẹp nhà cửa như một người giúp việc ! Chỗ ngủ chuyển đến chỗ các người . Không một ai được giúp đỡ cô ta, nếu không tự cuốn gói biến ra khỏi đây "
Mọi người trong nhà nghe liền kinh ngạc mà nhìn cô với ánh mắt thương hại cùng khinh thường. Bọn họ biết thế nào cô cũng bị thiếu gia nhà họ vứt bỏ vì cô đâu có xứng được thiếu gia họ yêu thương ?
Nhược Vũ cười nhạt, ngước gương mặt đầy sự mệt mõi kia nhìn hắn
" Thật tốt, tôi cũng không cần cái danh phận thiếu phu nhân của Lộ gia. Cảm ơn anh rất nhiều, Lộ thiếu ! "
Sau đó cô loạng choạng bước đi không thèm nhìn hắn một lần nào nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-tron-ven/2830810/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.