Nhược Vũ nằm trong bệnh viện được 1 tuần thì xuất viện, cô cũng không có cơ hội bỏ trốn như lần trước vì hắn đã kêu người trong chừng, không cho cô tìm cách trốn thoát. 1 tuần nằm trong bệnh viện , không một ai đến thăm cô, không một ai nói hỏi han cô như thế nào, như một con người cô độc, cô đơn đến tủi thân, mất đi tất cả mọi thứ như cô mà nói thì thật là đáng thương.
Lam Nhược Vũ cô đứng dậy muốn ra ngoài hít thở không khí bên ngoài, cô đưa tay về phía trước mà lần mò , cả người dựa sát vào tường theo đó mà đi thẳng về phía cửa. Cô chậm rãi mở cửa ra thì cảm thấy có gì đó chặn mình lại, giọng nói vang lên
" Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu ? "
" Tôi muốn ra ngoài đi dạo ! "
" Đi dạo ? Cô bị mù làm thế nào mà đi được ? Cô nên vào trong ngồi đi, đừng đi loanh quanh, nếu không thiếu gia sẽ trách chúng tôi "
Tên vệ sĩ của hắn không biết điều mà thốt lên, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khinh thường, không có một chút gì tôn trọng cô.
Nhược Vũ nghe lời lẽ của anh ta không nhịn được mà bật cười
" Tôi mù thì có tội sao ? Không có quyền được đi dạo sao ? Anh có phải rất vô lí không? Lộ Lục Quân có nói cấm tôi đi dạo không? Mau tránh ra ! "
Anh ta dường như không có lời gì để nói liền tránh sang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-tron-ven/2830785/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.