Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi đại sảnh của sân bay, Giám đốc Trần báo cho trợ lý Kim khách sạn đã đặt sẵn, đồng thời cho biết Trình Tổng đang trên đường từ Bắc Kinh trở về, tối nay có tổ chức bữa tiệc đón Cảnh Mạc Vũ, anh như vô tình mà cố ý liếc tôi một cái rồi gật đầu. Trợ lý Kim liền nhận lời Giám đốc Trần.
Nói xong, Cảnh Mạc Vũ lên xe ô tô của anh ở thành phố T. Chúng tôi cũng lên xe của chúng tôi, đi trước dẫn đường.
Trên đường về công ty, Giám đốc Trần vui vẻ bố trí công việc buổi chiều và bữa tiệc tối. Tôi ngước lên nhìn bầu trời. Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm thấy ở thành phố T. Bầu trời trong xanh như vừa được tắm gội, mây trôi hững hờ như cõi hư vô, quấn quýt, kéo dài bất tận. Dương Dĩnh hỏi dò tôi, có cần về ký túc thay bộ đồ khác không. Tôi cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi kẻ sọc và chiếc quần bò hết sức giản dị trên người, sau đó quyết định xuống xe ở một chỗ gần trung tâm thương mại. Tôi gọi điện cho Tâm Tâm Mơ Hồ, nhờ cô giúp đỡ.
“Cảnh phu nhân, tớ đang bận việc, có gì thì nói nhanh lên.” Bạn Tâm nào đó thì thà thì thào.
Tôi không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyên gia mau cho ý kiến, Giám đốc bảo tớ tối nay đi tiếp một khách hàng quan trọng. Tớ nên mặc đồ gì cho thích hợp?”
“Đồ công sở chứ còn gì nữa, vừa thoải mái vừa lịch sự.”
“Nếu vị khách hàng quan trọng đó là…” Đang mải nói chuyện điện thoại, tôi bất chợt phát hiện xe của Cảnh Mạc Vũ dừng trước mặt, cửa kính xe từ từ hạ xuống, tôi nháy mắt cười với anh. “… Ông chồng mới cưới của tớ thì sao?”
Đầu máy bên kia trầm mặc ba giây. Sau đó, giọng nói tương đối khoa trương của bạn Tâm Tâm Mơ Hồ đột nhiên truyền tới: “Gì cơ? Khoa có cuộc thảo luận à? Ở giảng đường nào? ... Không đi có được không? Vậy sao? Để tớ nói với lãnh đạo một tiếng.”
Cửa kính chiếc xe đối diện lại kéo lên, xe của anh tiếp tục chuyển bánh. Tôi hôn chụt một cái vào điện thoại. “Bạn yêu, tớ yêu cậu chết đi được. Bây giờ tớ bắt xe đến tổng công ty của cậu chờ. Mười phút nữa cậu xuống dưới nhé!”
“Được.”
Danh hiệu “chuyên gia tình yêu” của Tâm Tâm không phải tự nhiên mà có. Ngay cả việc chọn quần áo, cô cũng chọn đồ có mùi vị “tình yêu”. Bộ váy liền hở ngực pha hai màu đen trắng vừa làm nổi bật đường cong trên ngực và vai của người phụ nữ, lại không quá hở hang, tầm thường. Bộ váy cắt may tinh tế khít người, thể hiện vẻ thuần khiết nhưng không kém phần trang nhã. Phần eo có dây đai thắt nơ con bướm trông rất sinh động.
Quan trọng nhất, phần thắt lưng của bộ váy có khóa kéo, không chỉ tiện lợi cho việc tự mặc mà cả việc tự cởi đồ trong những tình huống đặc biệt. Tôi diện bộ váy, quay một vòng để chuyên gia ngắm nghía. Cuối cùng, chuyên gia kết luận: “Nếu là đàn ông, nhất định anh ấy sẽ rung động.”
Tôi hài lòng với kết quả giám định của chuyên gia.
Sau khi chọn xong quần áo, tôi về ký túc trang điểm nhẹ. Khi tôi tới công ty đã hơn bốn giờ chiều, Giám đốc Trần và Tổng giám đốc đi gặp Cảnh Mạc Vũ. Dương Dĩnh ăn mặc chỉnh tề đưa tôi và trợ lý Sầm đến một nhà hàng nổi tiếng. Trên đường đi, Dương Dĩnh hỏi tôi: “Em có biết uống rượu không?”
“Em biết nhưng tửu lượng không tốt lắm.”
Còn nhớ lúc tôi vừa mới hiểu chuyện, ba đặt tôi ngồi lên đùi ông, cầm cốc rượu dạy dỗ tôi: “Trong thế giới của người Trung Quốc, rượu là một vũ khí có tính sát thương lớn nhất, biết uống rượu thì làm gì cũng thuận lợi. Thậm chí nó có thể giúp một người phụ nữ chinh phục đàn ông…”
Lúc đó, tôi còn nhỏ, không hiểu biết nên tuyệt đối tin tưởng đạo lý đã bị bẻ cong của ba. Tôi bắt đầu thưởng thức rượu vang năm bốn tuổi, thử uống bia năm tám tuổi. Năm mười sáu tuổi, vì cho rằng tửu lượng của bản thân không tồi, tôi đã lấy trộm chai rượu mạnh ba để dành mười mấy năm với mục đích chinh phục Cảnh Mạc Vũ. Kết quả, khi chai rượu đã cạn, Cảnh Mạc Vũ vẫn thản nhiên mỉm cười, còn tôi bất tỉnh nhân sự, đầu đau như búa bổ suốt ba ngày liền. Kể từ đó, tôi có nhận thức sâu sắc về khả năng uống rượu đáng xấu hổ của mình.
“Chị Dĩnh, với tửu lượng của em, chỉ e mười em cũng không thể chuốc say một Cảnh Mạc Vũ.” Tôi nói thật lòng.
Nghe tôi bộc bạch, Dương Dĩnh lập tức lấy từ túi xách một vỉ thuốc, đưa cho tôi. “Thuốc giải rượu này cũng hiệu quả lắm. Bây giờ em uống trước một viên, lát nữa nếu cảm thấy đau đầu, có thể uống thêm một viên nữa.”
Bỏ một viên thuốc vào miệng, cảm nhận vị chua ngọt tan trong cổ họng, tôi không khỏi cảm thán. Nếu người Trung Quốc chịu khó dùng tinh thần nghiên cứu này áp dụng vào việc nghiên cứu, sản xuất các loại thuốc khác, có lẽ căn bệnh ung thư cũng có thể chữa khỏi từ lâu. Tuy nhiên, không hiểu vì sao, sau khi uống thuốc, tôi lại cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
Do bị tắc đường nên lúc chúng tôi đến nhà hàng, Cảnh Mạc Vũ và Trình Tổng đã ngồi vào vị trí, đang gọi món. Cảnh Mạc Vũ lật quyển thực đơn bằng động tác rất tao nhã nhưng các món anh gọi khiến những người có mặt phải há hốc miệng. “Thịt kho tàu, thịt bò xé tay, gà cay, canh xương dê… Còn nữa…”
Cảnh Mạc Vũ ngước nhìn nhân viên phục vụ. “Ở đây có xương ống xốt tương không? Loại nhiều thịt, có thể rút tủy ấy.”
Anh chàng nhân viên phục vụ hóa đá ngay tại chỗ. “Món này… Xin anh đợi một lát, để tôi đi hỏi nhà bếp xem họ có thể làm hay không.”
“Thôi khỏi, đổi thành món sườn rán là được rồi.” Đóng quyển thực đơn, Cảnh Mạc Vũ nhẹ nhàng ngẩng lên, đưa mắt về phía tôi. Gương mặt anh vẫn trưng vẻ lạnh nhạt vạn năm không thay đổi nhưng ánh mắt lóe sáng. Giám đốc Trần quả nhiên là người từng trải. Bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Cảnh Mạc Vũ, anh ta lập tức thông suốt vấn đề, chỉ vào chỗ trống bên tay trái Cảnh Mạc Vũ. “Tiểu Ngôn, lại ngồi bên này đi!”
“Vâng ạ!” Tôi liền ngồi bên cạnh. Cảnh Mạc Vũ cầm chén trà đưa lên miệng, cất giọng nhàn nhạt, chỉ đủ để hai chúng tôi nghe thấy: “Làm nghề tiêu thụ? Em sợ ba không nuôi nổi em hay sợ tôi không nuôi nổi em?”
Tôi nhích lại gần anh, hạ giọng nói: “Em sợ, em không nuôi nổi anh và ba. Anh mở rộng sự nghiệp của Cảnh gia ngày một lớn, có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ mệt đến chết. Do đó em phải chuẩn bị đàng hoàng, nắm bắt cơ hội rèn luyện bản thân. Đến lúc đó, em mới có thể tiếp nhận thật tốt sự nghiệp anh chưa hoàn thành.”
Cảnh Mạc Vũ phì cười: “Tôi có nên lý giải lời nói này của em thành… em đang quan tâm đến tôi?”
“Nếu anh thích hiểu theo nghĩa đó, em cũng chẳng còn cách nào khác.” Lý do có vẻ đường hoàng nhưng trên thực tế, tôi bị đẩy lên phòng Tiêu thụ một cách bị động.
Tôi không nhớ ai từng nói: trong bữa cơm, uống rượu là khâu then chốt, còn trong bữa nhậu, tửu sắc mới là thực chất.
Khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, Dương Dĩnh và trợ lý Sầm thay nhau chúc rượu Cảnh Mạc Vũ. Anh không từ chối, sắc mặt không hề thay đổi, trong khi các người đẹp gần như không chống đỡ nổi. Dưới ánh mắt ra hiệu của Giám đốc Trần, tôi buộc phải ra mặt, liên tục cụng ly với anh. Có lẽ do uống hơi vội, cũng có thể do rượu quá nặng nên chỉ uống được vài ly, đầu tôi đã chếnh choáng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, đĩa của tôi bỗng xuất hiện một miếng sườn rán.
Tôi ngẩng đầu, người bên cạnh vẫn điềm nhiên như không: “Em hãy ăn chút đồ trước, tránh lát nữa uống say, bị người ta bán đi cũng không biết.”
Tôi đột nhiên không thể phân biệt bữa cơm này rốt cuộc là Bác Tín chuẩn bị cho Cảnh Mạc Vũ, hay là Cảnh Mạc Vũ chuẩn bị cho Bác Tín.
“Tại sao anh lại giả bộ có hứng thú với em trước mặt bọn họ?” tôi hỏi.
Cảnh Mạc Vũ cau mày, dường như không tán đồng cách nói của tôi nhưng cũng không phản bác. “Tôi đang cho em cơ hội, giúp em tích lũy cơ hội làm marketing. Biểu hiện của em rất tốt, hãy tiếp tục cố gắng!”
Giả vờ say rượu, tôi tươi cười ghé sát Cảnh Mạc Vũ. Dưới gầm bàn, tôi vắt chân phải lên chân trái, mũi giày cao gót nhẹ nhàng lướt qua bắp chân anh. “Tiếp tục cố gắng mà anh vừa nói là ám chỉ hành động này phải không?”
Bàn tay cầm rượu của anh cứng đờ.
“Không phải, ý tôi là…” Cảnh Mạc Vũ đặt ly rượu xuống bàn, ngồi xoay người sang một bên. “Sau khi chiếm được cảm tình của khách hàng, em nên dừng lại đúng lúc, tìm cách để khách hàng có hứng thú với sản phẩm của em, chứ không phải bản thân em.”
Lời nói rất có lý. Tuy nhiên, bây giờ tôi càng mong anh có hứng thú với bản thân tôi, chứ không phải sản phẩm của công ty. Thực tế chứng minh, Cảnh Mạc Vũ nói không sai. Khi tiệc rượu đến giai đoạn cao trào, không khí xa cách giữa những con người xa lạ bị xóa bỏ, Trình Tổng khéo léo dẫn dắt vào chủ đề chính. Ông ta tiết lộ khát vọng xây dựng một nhãn hiệu thiết bị tốt do Trung Quốc chế tạo, còn kể về quá trình phát triển gian nan, vất vả của Bác Tín.
Cuối cùng, Trình Tổng nói: “Tôi hy vọng được hợp tác với Cảnh Thiên, không phải vì mục đích kiếm nhiều tiền. Tiền nhiều đến mấy cũng chỉ là con số trong ngân hàng. Tôi muốn làm những việc thiết thực, muốn chứng minh thiết bị, máy móc của Trung Quốc không thua kém Đức và Nhật Bản…”
Cảnh Mạc Vũ nâng ly rượu. “Trình Tổng, tôi cũng hy vọng Trình Tổng có thể chứng minh.”
“Nghe nói Cảnh Tổng từng tự học ngành hàng không và cơ giới tại Đại học Princeton, không biết Cảnh tổng có nhã hứng đi thăm quan xưởng sản xuất của Bác Tín chúng tôi hay không?”
“Khi nào về, tôi sẽ bảo trợ lý điều chỉnh lịch trình, xem có thể sắp xếp thời gian hay không.” Cảnh Mạc Vũ không trả lời chắc chắn.
Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, bữa tiệc rượu của chúng tôi cũng kết thúc khi trời đã khuya. Tiếp theo đó là màn tạm biệt và đưa tiễn.
Hai vị lãnh đạo của hai bên đương nhiên có xe riêng, không cần cấp dưới bận tâm. Đám nhân viên chúng tôi được Giám đốc Trần bố trí lên một chiếc xe.
Gió mát rượi, đèn tối lờ mờ, trong lòng tôi bỗng dưng xuất hiện một sự vương vấn mơ hồ. Tôi liếc người bên cạnh nói: “Giám đốc Trần, trường em không tiện đường, để em tự đi về cũng được.”
“Thế sao được! Muộn như vậy rồi, con gái đi một mình rất nguy hiểm.”
“Khách sạn tôi ở rất gần Đại học T, hay là để tôi đưa cô ấy về?” Khi giọng nói hờ hững phát ra từ miệng Cảnh Mạc Vũ, bầu không khí bỗng trở nên kì quái.
Tôi không muốn từ chối nhưng cũng không tiện nhận lời.
Giám đốc Trần không muốn nhận lời nhưng cũng không dám từ chối thẳng.
Im lặng một lúc, cuối cùng Giám đốc Trần quyết định làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp tôi khéo léo từ chối Cảnh Mạc Vũ: “Muộn như vậy rồi, sao chúng tôi có thể phiền Cảnh Tổng. Thật ra cũng không phải đi xa lắm, để chúng tôi tiễn cô ấy.”
Cảnh Mạc Vũ không cố chấp, bắt tay Trình Tổng rồi lên xe đi trước. Tôi chỉ còn cách kìm nén tâm trạng lưu luyến, ngoan ngoãn ngồi lên xe của công ty. Ô tô chạy một vòng quanh thành phố, cuối cùng mới dừng lại trước cổng Đại học T. Khi xuống xe, gió đêm lạnh lẽo thổi tới mang theo mùi xăng nồng nặc khiến tôi buồn nôn. Tôi tựa người vào cây hòe già ở bên đường, lặng lẽ cầm điện thoại chờ đợi.
Mấy năm nay, dù nhớ Cảnh Mặc Vũ đến mức nào, tôi cũng không chủ động gọi cho anh, sợ quấy rầy anh. Vì vậy, tôi đã quen chờ đợi, quen với tâm trạng quanh quẩn giữa hy vọng và thất vọng. Tôi đợi một lúc lâu, đến mức người tê cứng trong gió lạnh. Điện thoại di động cuối cùng cũng vang lên tiếng nhạc chuông tôi đặt riêng cho anh: Xin hãy nói cho em biết yêu anh là một sai lầm. Đừng để em chờ đợi trong đêm dài cô quạnh… Tháo bỏ sự mê muội của em… Thu lại sự lạnh nhạt của anh…
Sau khi xác định không phải là ảo giác, tôi bấm phím nghe, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhõm, vui vẻ: “Em về trường rồi, anh cũng đến khách sạn rồi phải không?”
“Ờ.” Đầu máy bên kia vọng tới tiếng gió thổi, không giống ở trong khách sạn.
“Anh đang ở đâu?”
“Em quay lại đi!”
Tôi lập tức quay đầu. Trong đêm tối, hình bóng anh dưới ánh đèn đường kéo dài tít tắp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.