Nháy mắt liền tới chủ nhật, trước ngày Kỷ Hòa giải phẫu một ngày. Hôm nay, Tiếu Viễn Trình lần đầu tiên làm cơm cho Từ Trác Dư. ” Không nghĩ đến anh có thể làm cơm a.” Từ Trác Dư một bên dựa vào cửa phòng ăn. ” Anh rất ít nấu. Nhưng ngày mai là một ngày rất quan trọng, muốn em cố gắng lên.” Nam nhân còn đang cầm thìa thêm dầu muối nói. Từ Trác Dư trong lòng khẽ động, hướng đến bàn ăn, nhìn thấy bát canh nóng, bên cạnh là bình giữ nhiệt. Cậu đột nhiên có chút không muốn ăn. ” Em hiện tại không đói bụng, lát nữa rồi ăn.” Từ Trác Dư xoay người. ” Nếu như anh sốt ruột đi thăm Kỷ Hòa, cẩn thận.” Bên trong, tay cầm thìa của nam nhân hơi dừng lại một chút. Tiếu Viễn Trình trước khi đi để lại một mảnh giấy, ” Dự báo thời tiết báo buổi tối hôm nay có trận tuyết đầu mùa, điều hòa nên bật ấm lên, đừng để bị cảm lạnh. Có lẽ anh sẽ về muộn một chút.” Từ Trác Dư một mình ngồi trước bàn ăn, trước mặt là một bàn đầy đồ ăn, không khỏi tự giễu cười, ” Nhiều như vậy, một mình làm sao ăn hết.” Từ Trác Dư không nhúc nhích hầu như chỉ nhìn đũa mà không ăn, nằm trên sô pha xem TV. Từ từ, trời đã hoàn toàn tối, Từ Trác Dư từ trên sô pha đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại. Tới trước cửa sổ mới phát hiện tuyết rơi. Là trận đầu mùa của năm nay. Không biết sao, trong đầu Từ Trác Dư lại hiện ra hình ảnh cậu bé kia thấy tuyết đầu mùa mà lộ ra khuôn mặt tươi cười. Còn có bên cạnh cậu bé kia là vẻ mặt cưng chiều của nam nhân. Cậu kéo xoạt rèm cửa một cái, sau đó quay về sô pha tiếp tục xem TV. Phòng giải phẫu. Từ Trác Dư, sư phụ, Khang Húc cùng với hộ sĩ gây tê, y tá đều chuẩn bị sắp xếp. Thiếu niên ngày thường hoạt bát giờ đã bị gây tê, nằm trên giường bệnh. Từ Trác Dư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Cuộc giải phẫu này yêu cầu cậu phải dùng dao Gamma cắt bỏ khối u bên cạnh, còn lại do sư phụ tiếp nhận loại bỏ u ở trung tâm, cũng là phần khó khăn nhất. Mà ngay lúc Khang Húc vừa mở chỗ mổ ra, xuất hiện cột sống của Kỷ Hòa, thì điện thoại đột nhiên vang lên. Y ta nghe điện thoại nói, ” Phiền bác sĩ, cao tốc S thị vì tuyết rơi xuất hiện sự cố xe đâm nhau nghiêm trọng, phần lớn người bị thương đều đã đưa đến bệnh viện chúng ta, hiện tại bác sĩ không đủ, Giang chủ nhiệm gọi ngài tới đó một chút!” Từ Trác Dư nhìn về phía đạo sư, thấy bác sĩ Phàn đang chăm chú nhìn động tác của Khang Húc. ” Ta đang phẫu thuật.” Phàn bác sĩ bình tĩnh đáp. ” Thế nhưng Giang chủ nhiệm nói người có tay nghề không đủ, ngài đi xem chút, có thể bảo trụ tính mạng người là tốt rồi!” Phàn bác sĩ nhìn y tá, vừa nhìn về phía Từ Trác Dư đang chuẩn bị dùng dao Gamma,” Ta sẽ nhanh chóng trở về sau khi cậu mổ xong, cậu giúp ta. Có việc gì thì gọi cho ta.” Từ Trác Dư gật đầu, đôi mắt lộ ra phía trên lớp khẩu trang đầy kiên cường, tin tưởng. Giải phẫu vẫn tiếp tục tiến hành, tay Từ Trác Dư cẩn thận cắt bỏ khối u đầu tiên xuống. Phòng giải phẫu lớn như vậy chỉ còn lại tiếng “tích tích” của điện tâm đồ. Sư phụ đã rời đi được 40 phút. Từ Trác Dư ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Qua 15 phút tiếp theo, cậu đã làm xong việc của mình. Giữa lúc cậu thở dài một hơi, trên giường hô hấp của Kỷ Hòa bỗng nhiên dồn dập. Tiếng tít tít lúc đầu bình ổn giờ biến thành gấp gáp, âm thanh chói tai. Phảng phất như tử thần đang bước tới gần. Từ Trác Dư tỉ mỉ kiểm tra, mới phát hiện ở sâu trong cột sống cất dấu biến đổi bệnh lý khác. Trong lòng nhất thời trầm xuống. Ban đầu u dời đi. Ung thư lan tới gần huyết quản, mà cái này bây giờ lại ảnh hưởng đến thần kinh phổi của Kỷ Hòa, tạo nên tình trạng hô hấp suy kiệt. Bởi vì chụp CT không thể kiểm tra tình huống sâu dưới cột sống, sở dĩ bọn họ lúc trước thảo luận đã dự đoán qua tình huống này. Ngay lúc đó sư phụ nói một câu,” U rời đi chỉ là chúng ta đa nghi, bất quá nếu như xảy ra, giao cho ta là tốt rồi.” Vì thế Từ Trác Dư lập tức hô,”Gọi sư phụ!” Y tá vội vã gọi điện thoại. ” Phàn bác sĩ nói ông ấy đang chữa trị cho bệnh nhân! Chờ thêm 5 phút nữa! Trước tiên mau áp dụng phương pháp cấp cứu!” Từ Trác Dư nhìn Kỷ Hòa đã có chút co giật, nói rằng, ” Dùng máy sốc tim.” Sau 5 phút, đạo sư vẫn chưa trở về. Khang Húc bên cạnh có chút luống cuống. ” Bác sĩ sao vẫn chưa về? Hô hấp của bệnh nhân đang yếu dần, chúng ta phải làm sao đây?” Từ Trác Dư nhắm mắt lại, lặng lẽ tự nói với mình, đợi hai phút nữa. Đây là thời gian cậu cho mình. Huyết quản của Kỷ Hòa đã bị xâm lấn, ảnh hưởng đến chức năng hô hấp. Cứ như vậy mãi, cơ quan trong cơ thể không có được oxi sẽ suy kiệt dần. Sau 2 phút nữa, sư phụ vẫn chưa về. Từ Trác Dư lần nữa cầm lên dao Gamma, chuẩn bị cắt bỏ phần bị ảnh hưởng của Kỷ Hòa. Đối diện vươn ra một đôi tay ngăn cản cậu. Khang Húc mắt trợn tròn,” Anh làm cái gì vậy?” ” Chờ thêm chút nữa, cậu ấy sẽ chết.” ” Sư phụ nói sẽ quay lại! Hai chúng ta chỉ là thực tập sinh mà thôi, xảy ra vấn đề gì thì sao?” Khang Húc hô. ” Anh không thể để cậu ấy chết. Xảy ra vấn đề thì anh sẽ gánh chịu.” Từ Trác Dư kiên định nói. Không biết tại sao, trong lòng Từ Trác Dư chỉ có một điều, đó chính là không để Kỷ Hòa gặp nguy hiểm. Dù là từ góc độ một bác sĩ, còn là làm cho cậu. Nhưng dù là như vậy, cậu cũng không có kinh nghiệm để xử lý tình huống này, chỉ có thể dựa vào năng lực của cậu chậm rãi tìm cách. Lúc này, trên trán cậu đã đầy mồ hôi. Bên cạnh y tá lại một lần nữa lau mồ hôi trên trán cậu. Đợi cậu thành công cắt bỏ một phần nhỏ u gây ảnh hưởng đến huyết quản xong, Kỷ Hòa hô hấp từ từ bình ổn xuống. Lúc này, sư phụ phá cửa mà vào, nhanh chóng tiếp nhận Từ Trác dư. ” Không phải bảo cậu chờ ta sao? ” Thanh âm sư phụ chứa vẻ tức giận, ” Hiện tại tình trạng thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]