Sau vài ngày, khi Từ Trác Dư đi kiểm tra phòng đều nghe các câu hỏi của Kỷ Hòa, thiếu niên dù nằm giường bệnh nhưng luôn có sức sống khỏe mạnh.
“Từ bác sĩ, em có thể gọi anh là anh Trác Dư không?”
“Anh Trác Dư, khi nào em có thể xuống dưới hoa viên ngồi một chút a?”
“Anh Trác Dư, đây là bản nhạc của em, tặng cho anh nghe!”
……….
“…Anh Trác Dư, bệnh của em có thể chữa khỏi không?”
Từ Trác Dư từ bản ghi chép nhìn lên giường, thiếu niên mọi hôm đều tràn đầy sức sống không hiểu sao hôm nay lại không có tinh thần.
Từ Trác Dư thấy Kỷ Hòa buồn bã có chút kỳ quái, có chuyện gì đã xảy ra sao?
Trải qua mấy ngày ở chung, tuy rằng Từ Trác Dư có chút để ý đến quan hệ của Tiếu Viễn Trình với cậu ta, thế nhưng đối với Kỷ Hòa mà nói, Từ Trác Dư rất thích. Thấy thiếu niên ủ rũ, cậu trấn an nói, “Có thể. Khoa học kỹ thuật đang không ngừng tiến bộ, rất nhanh sẽ có máy móc trị khỏi bệnh của cậu.”
“….Hơn nữa, có rất nhiều người muốn cậu hết bệnh, vậy nên cậu cố gắng lên.”
Nói ra điều này, Từ Trác Dư rõ ràng là đang mỉm cười thế nhưng tâm có chút co rút đến đau đớn.
“Thật sao..” Thiếu niên có điều muốn nói, không biết nghĩ đến việc gì, lại lặng lẽ rũ mắt xuống.
Lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, sau đó là thanh âm của Khổng Trạch, “Kỷ Hòa có ở đây không? Anh là Khổng Trạch. Vào được không!”
Kỷ Hòa nghe thanh âm của hắn, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-tinh-yeu-vi-vu/1317160/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.