Tần Hàm Dịch thấy ánh mắt của Hứa An Ca nhìn thẳng về phía Diệp Dĩ Muội, đột nhiên cảm thấy tức giận, quay đầu lại nhìn Diệp Dĩ Muội, làm cho cô sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, anh ta mới quay người lên, nói lời với ngữ khí khó chịu cùng Hứa An Ca: “Hứa An Ca, chúng ta gặp riêng nhau nói chuyện một lát.”
“Tần Hàm Dịch, có gì thì cứ đứng trước mặt Dĩ Muội và Châu tiểu thư nói luôn đi! Việc gì phải giấu giấu diếm diếm!” Hứa An Ca với bộ dạng chẳng có gì phải sợ, nói giọng hết sức thờ ơ.
Lời nói của Hứa An Ca làm cho Tần Hàm Dịch tối sầm mặt lại, một lúc sau vẫn chưa thể đáp lại, đột nhiên làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Diệp Dĩ Muội lúng túng nhìn Hứa An Ca như một con yêu quái, cô cười cười gượng gạo rồi từ phía sau lưng Tần Hàm Dịch đi ra, nói với ngữ khí vô cùng tự nhiên: “Tần Hàm Dịch đưa thẻ phòng cho tôi, tôi về phòng trước, thay quần áo.”
Cô cảm thấy, bây giờ cô bắt buộc phải rời đi, tránh khi cơn phẫn nộ của cả hai phun ra thì người bị thương sẽ là cô.
“Vội đi thế làm gì hả?” Tần Hàm Dịch mặt tối sầm, gằn giọng nói với cô, bèn kéo tay cô lại, để cô đứng giữa anh ta và Hứa An Ca: “Hứa An Ca, anh và Diệp Dĩ Muội rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Tôi thích cô ấy, đơn giản đúng không?” Hứa An Ca nắm lấy một bên cánh tay của Diệp Dĩ Muội, nói lạnh lùng với Tần Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/67389/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.