Đối với Hứa An Ca, Diệp Dĩ Muội tuy trong kí ức không hề tìm thấy con người này, nhưng ở đâu đó, lại luôn có một cảm giác rất quen thuộc, nó cứ quanh quẩn vướng vít trong trái tim cô.
“Diệp Dĩ Muội, ánh mắt nhấp nháy của cô đã bán đứng cô rồi.” Tần Hàm Dịch liền ghé sát vào cô hơn nữa, khi nói, anh ta chỉ mấp máy đôi môi mỏng hồng hào, không ngừng vuốt lên má cô.
Diệp Dĩ Muội run lên từ tận trong tim, cô muốn đẩy Tần Hàm Dịch ra.
Ai mà biết được, Tần Hàm Dịch như sớm đã có sự chuẩn bị, anh ta cứng đơ ra như một ngọn núi, đè vào cô, không động đậy.
“Tần Hàm Dịch, anh không tin tôi thì thôi.” Diệp Dĩ Muội nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn sự lạnh lùng và nghi ngờ đó, thái độ của cô cũng hết sức cứng rắn.
Chỉ là, vì khoảng cách giữa hai người quá gần, lúc môi cô mấp máy đã chạm vào một bên má của anh ta, đột nhiên làm cho bầu không khí trở nên ấp áp hơn.
Tần Hàm Dịch ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ thoáng qua, anh ta vẫn giữ tư thế ghé sát vào với Diệp Dĩ Muội, dùng giọng nói uy hiếp để nói với cô: “Diệp Dĩ Muội, tôi không cần biết trước đây cô và Hứa An Ca có quan hệ gì với nhau. Nhưng, bây giờ cô là Tần thái thái, cô hãy an phận thủ thường cho tôi.”
“Tôi cũng đã rất biết thân biết phận rồi, chính những hành vi của bản thân anh mới là sai trái.”
Nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/67385/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.