Mười năm rồi Lam Dư Trạch mới ngủ một giấc ngon như thế.
Chỉ là, trớ trêu thay, cuối cùng anh lại giật mình tỉnh giấc khi giấc mơ đang đẹp đẽ.
Bởi vì quá đẹp vì thế không chân thực, có vẻ như nó sẽ bị mất đi bất cứ lúc nào.
Anh đột nhiên mở mắt ra, bên cạnh trống trơn không có một ai, giây phút đó làm anh như bị rơi xuống hầm đá.
“Thái Ninh!” anh giật mình gọi, anh không tin đó là mơ.
Anh nhảy từ trên giường xuống, anh chạy khắp trong căn hộ không lớn lắm, tìm một lượt khắp các ngóc ngách, lúc này giống như bình minh mỗi khi tỉnh lại, nơi này chỉ có anh, chỉ còn lại một mình anh.
Vậy cô đâu? Cô đang ở đâu?
“Vũ Thái Ninh! Em ra đây cho anh.” anh như phát điên lên chạy ra cửa, thậm chí quên mất là chân mình còn không đi dép và mặc đồ ngủ trên người.
Chỉ là, tại sao cửa không mở ra được?
Anh lập tức hiểu, đã xảy ra chuyện gì đó, là ai đã làm gì đó.
“Thả tôi ra!” anh vừa dùng lực đập mạnh vào cửa thì cánh cửa lập tức được mở ra.
Thế nhưng, anh còn chưa kịp xông ra ngoài thì trước cửa liền có năm người đứng chắn ở đó, sau đó ba người xông vào, giữ chặt lấy người anh, ấn anh lại, hai người còn lại thì lập tức đóng cửa vào.
“Thả tôi ra!” anh gầm lên, dùng toàn bộ sức lực để vùng vẫy, anh càng cảm thấy hoảng hốt, cha anh dùng thủ đoạn cưỡng chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252104/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.