Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về khuôn mặt chi chít sẹo của Tần Hàm Dịch.
Còn Vệ Ngấn khi ngẩng đầu nhìn lên thì Tần Hàm Dịch đã vội vàng đeo khẩu trang vào.
Vệ Ngấn nhìn hai người trước mặt mỗi người nói một câu cô liền hiểu ra, tại sao Hạ Lam cứ nhất định cắn lấy cô không chịu buông tha, cô đã đắc tội gì với cô ta chứ?
Ban ngày cô ta giáng cho cô một cái tát đau điếng, bây giờ vẫn còn để lại sẹo. Nếu không phải là Vệ Ngấn lúc đó nhìn thấy cô ta ngã ra và cái chân như vậy thì cô đã tát trả lại.
Chỉ là Vệ Ngấn không ngờ rằng, chính vì cô nhìn thấy chiếc chân giả của Hạ Lam mà cô lại thương cảm cho cô ta, không so đo với Hạ Lam, vì thế mới dẫn tới thái độ và hành động cố chấp không chịu buông tha của Hạ Lam.
Hạ Lam chính là muốn đả kích Vệ Ngấn, chỉ có nhìn thấy Vệ Ngấn đau khổ thì cô ta mới tìm lại được một chút gì đó lòng tự trọng.
Bất luận là cô ta không để ý tới tới ánh mắt của người đời thế nào, nhưng cô ta vẫn không có cách nào để đón nhận việc Vệ Ngấn nhìn thấy cô ta như vậy.
Hạ Lam thấy Tần Hàm Dịch không còn cớ gì nữa cô ta liền cúi đầu xuống cười tươi nói với Tiểu Lạc Lạc đang ăn đồ ăn: “Bạn nhỏ ơi, cháu có thể để mẹ bế ăn đồ ăn rồi để cho cô và chú ngồi cùng cháu không?”
Tiểu Lạc Lạc ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn Hạ Lam, lại nhìn những ghế trống trong nhà hàng, rồi cậu nói vẻ không hiểu: “Cô ơi, ở đó bao nhiêu là chỗ ngồi, tại sao cô lại phải ngồi ở đây chứ?”
Hạ Lam đơ người ra, tuy không hài lòng trước sự từ chối của Tiểu Lạc Lạc nhưng cô ta cũng không tức giận gì với cậu bé, cô ta vẫn cố nói.
“Cô là bạn của mẹ cháu, muốn cùng mẹ cháu nói chuyện một lát.” Hạ Lam nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Lạc Lạc, chỉ là, cô ta phát hiện, khi nhìn vào mắt Tiểu Lạc Lạc cô ta có một cảm giác rất khó chịu.
Hạ Lam vẫn biết Tần Hàm Dịch chưa thật sự buông tay được với Vệ Ngấn, và Tiểu Lạc Lạc chính là sợi dây liên kết lớn nhất của bọn họ.
Không được, nếu cô ta đã không thể làm cho Tần Hàm Dịch buông tay vậy thì cô ta phải làm cho Vệ Ngấn không còn tơ tưởng gì tới Tần Hàm Dịch nữa mới đưuọc.
Tiểu Lạc Lạc nghe thấy lời Hạ Lam nói, cậu bèn quay đầu sang nhìn mẹ mình, dường như đang dùng ánh mắt để xin ý kiến của Vệ Ngấn.
Chỉ là, mẹ cậu không những không hề đáp lại cậu mà dường như có vẻ không vui.
Vậy là, cậu liền phản ứng nhanh nhạy, quay đầu sang nói với Hạ Lam: “Cô xinh đẹp ơi, mẹ cháu từng nói, người không mời mà tới là người không tự trọng, nhưng thế sẽ bị người khác ghét.”
Vệ Ngấn vốn đang cố kìm nén sự phẫn nộ, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của con trai cô liền bụm miệng bật cười.
Con trai cô đúng là không phải thông minh ở mức bình thường! Không ngờ lại có thiên phú về việc ứng phó với kẻ ác như vậy.
Còn Hứa An Ca ở phía đối diện đang định đứng lên, mời Hạ Lam rời đi nhưng không ngờ Tiểu Lạc Lạc lại nói ra câu nói đó, cùng với việc ngạc nhiên, môi anh nở một nụ cười đắc ý.
Hứa An Ca thầm nghĩ trong lòng, con trai anh thật thông mình.
“Mày...” Hạ Lam trừng mắt nhìn Tiểu Lạc Lạc, lúc trước còn cười nói nhẹ nhàng bây giờ khuôn mặt đã đầy sự phẫn nộ: “Mày còn nhỏ như vậy sao mà không hiểu thế nào là lịch sự hả? đúng là cái đồ không có giáo dục.”
“Mẹ ơi, cái cô xinh đẹp này đã biến thành phù thủy rồi, con sợ lắm.” Tiểu Lạc Lạc né người về phía Vệ Ngấn, cậu nhìn vào khuôn mặt xoắn lại của Hạ Lam thực sự là đã bị dọa cho sợ hãi.
Vệ Ngấn xoa xoa đầu con trai, dùng hành động nhẹ nhàng biểu thị con trai đừng sợ.
Tần Hàm Dịch vốn chỉ để mắt nhìn về phía Vệ Ngấn,lúc này anh cũng đã phản ứng lại, anh kéo tay Hạ Lam: “Lam Lam, đủ rồi đấy, chúng ta quay về đi thôi.”
Hạ Lam thay đổi rồi, kể từ sau khi cô ta bị cắt mất một bên chân cô ta liền trở nên rất cực đoan, luôn dùng những lời lẽ sắc sảo để làm tổn thương người khác.
“Đợi một lát.”
“Đợi một lát.”
Vệ Ngấn và Hứa An Ca dường như cùng nhau lên tiếng, sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng cười.
Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, cơ thể anh đơ ra, anh bèn dừng chân lại.
“Rút về lời cô vừa nói.”
“Rút về lời cô vừa nói.”
Vệ Ngấn và Hứa An Ca lại một lần nữa đồng thanh.
Chỉ là, sự ăn ý ngầm của Hứa An Ca và Vệ Ngấn đã làm cho Tần Hàm Dịch cảm thấy cay đắng, thậm chí là còn có cả sự ghen tỵ....
Tần Hàm Dịch biết, anh không có tư cách để ghen tỵ, bất luận trước đây anh là lực bất tòng tâm, cũng là do anh không giải quyết tốt được việc riêng của mình....
“Lam Lam, xin lỗi đi.” Tần Hàm Dịch trầm giọng xuống, anh dùng ngữ khí không dễ cãi lại để nói với Hạ Lam. Anh không muốn có thêm chuyện, anh chỉ là muốn Hạ Lam nói lời xin lỗi rồi mau chóng rời đi.
Anh không có cách nào để tận mắt nhìn Vệ Ngấn ở trước mặt anh ân ân ái ái với người đàn ông khác.
Hạ Lam bất mãn trừng mắt nhìn Tần Hàm Dịch, rồi ánh mắt cô ta lại hướng về phía Vệ Ngấn, nhìn Vệ Ngấn với vẻ oán hận.
Nét biểu cảm đó dường như đang muốn tố cáo Vệ Ngấn đã làm cho cô ta phải chịu oan ức không bằng.
Vệ Ngấn không hề quay mắt nhìn cô ta, cô mặc kệ để xem Hạ Lam có thể nhìn mình như vậy trong bao lâu.
Thế nhưng, Vệ Ngấn muốn lặng lẽ chờ đợi như vậy nhưng Hứa An Ca thì không có được sự kiên nhẫn đó.
Người khác nói gì anh anh có thể không quan tâm, nhưng nếu có người làm tổn thương tới hai mẹ con Vệ Ngấn thì anh tuyệt đối không đồng ý.
Hứa An Ca đứng lên, anh nhìn Tần Hàm Dịch với ánh mắt phẫn nộ, anh bước lên phía trước từng bước một, khi bước tới trước mặt Tần Hàm Dịch anh không chút do dự giáng cho Tần Hàm Dịch một cú đấm.
Tuy lời nói của Hạ Lam làm cho Hứa An Ca cảm thấy phẫn nộ nhưng anh còn tức giận hơn trước hành động làm ngơ của Tần Hàm Dịch. Nếu ngay từ đầu Tần Hàm Dịch có thể kéo Hạ Lam đi thì cục diện cũng đã không thành ra thế này.
Tần Hàm Dịch vì không ngờ rằng Hứa An Ca sẽ đột nhiên ra tay, vì thế anh không có chút đề phòng nào mà vẹo cả người đi, rồi vội lùi về phía sau vài bước sau đó mới đứng vững lại được.
Chỉ là, chiếc mũ trên đầu đã bị rơi xuống, vết sẹo trên trán đột nhiên bị lộ ra.
“Hàm Dịch, anh không sao chứ!” Hạ Lam vội vàng chạy tới gần, đỡ lấy Tần Hàm Dịch, sắc mặt thương xót nhìn anh.
Tần Hàm Dịch chẳng để ý tới việc đánh lại, anh lập tức đi tìm chiếc mũ của mình.
Anh không thể để cho Vệ Ngấn nhìn thấy bộ dạng của anh.
Thế nhưng, Hạ Lam cứ đỡ và bám chặt lấy cánh tay của anh không cho anh làm việc mình muốn.
Anh đi ra ngoài cùng cô ta đã cố ý không mang khẩu trang, muốn làm cho cô ta cảm thấy mất mặt mà ép cô ta sẽ từ bỏ, bây giờ trước mặt Vệ Ngấn đã cảm thấy mất mặt chưa?
Thực ra, Tần Hàm Dịch chẳng qua là cảm thấy nợ cô ta, không muốn kích động cô ta, muốn làm cho cô ta nhìn rõ trái tim mình mà chủ động từ bỏ anh, như vậy đối với cô ta cũng không còn là một sự tổn thương nữa.
Anh nợ Hạ Lam một bên chân, nhưng anh sẽ không cưới cô ta, đây là ý nghĩ chưa từng thay đổi từ trước tới nay.
Chỉ là, anh không thể nói thẳng với cô ta.
Lần trước, cô ta tự sát, có lẽ là không muốn chết nhưng nếu anh nói anh không cần tới cô ta rất có thể cô ta sẽ thực sự tự sát, bây giờ rất khó để dự đoán được những điều mà Hạ Lam muốn làm.
Miệng cô ta nói chỉ cần có anh cô ta sẽ không để ý đến cái gì nữa nhưng thực ra thì cô ta cái gì cũng để ý....
Hứa An Ca phản ứng lại đầu tiên, anh nói tức giận: “người phụ nữ này đã không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện sao? Anh không cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình à?”
Tần Hàm Dịch hơi nheo mày lại, lời nói của Hứa An Ca đã chạm vào điểm yếu của anh, sao anh không cảm thấy khó chịu được chứ?
Trước khi gặp lại Vệ Ngấn, Hạ Lam kể cả là tùy hứng hơn trước kia một chút nhưng cũng không tới mức nói những lời như hôm nay với một đứa trẻ.
Chỉ là, khi Vệ Ngấn xuất hiện, Hạ Lam liền cảm thấy thứ cô ta muốn lại cách xa cô ta một bước, hoặc rất có thể là mãi mãi mất đi.
Sự sợ hãi và bất an như vậy làm cho cô ta bằng lòng làm tất cả những gì để có thể giúp bản thân mình an tâm hơn.
Bây giờ cô ta đã không có cách nào để khống chế cảm xúc của bản thân mình rồi.
Trước đây cô ta còn có thể nghĩ, cho dù Tần Hàm Dịch không cần cô ta nữa, cô ta vẫn còn có lý tưởng, còn có thể đi tìm một người đàn ông ưu tú. Chỉ là bây giờ cô ta đã bị mất đi một bên chân, cô ta không còn thực hiện được ước mơ, lý tưởng của mình nữa, cuộc đời cô ta đã chẳng còn gì, chỉ còn lại có Tần Hàm Dịch.
Do đó, cô ta càng không thể chấp nhận được việc mất đi anh.
“Hàm Dịch có gì phải xin lỗi cô ta chứ?” Hạ Lam cướp lời Tần Hàm Dịch mà nói trước, trong ánh mắt là sự bất mãn và lo lắng nhưng miệng vẫn nói lời đanh thép: “Hàm Dịch mới rời đi bao lâu? Chẳng phải cô ta cũng đi theo anh đấy thôi?”
“Lam Lam, em im miệng lại.” Tần Hàm Dịch thực lòng không nghe vào tai những lời cô ta nói, anh gầm lên cắt ngang lời Hạ Lam.
“Em đã nói sai gì à? Hàm Dịch, anh phải đối diện với hiện thực có biết không hả? cô ta không yêu anh, nếu cô ta yêu anh thì đã không đi tìm người đàn ông khác khi mà tính mạng anh còn gặp nguy hiểm.” Hạ Lam thực sự không muốn bỏ qua cơ hội này, cô ta muốn làm cho Tần Hàm Dịch bỏ cuộc trong chỉ một lần.
Vệ Ngấn đơ người ra, cô tức giận cơ thể không ngừng run lên. Cô bỏ con trai ra, đứng dậy, sải bước tới phía trước Hạ Lam, giơ tay lên giáng cho cô ta một cái tát.
“Bốp....” tiếng cái tát vang lên khắp căn phòng.
“Cô không có tư cách nói tôi, không ai nói cho tôi biết anh ấy xảy ra chuyện cả, tôi không phải thần tiên mà biết trước được mọi chuyện. Tôi chỉ biết, khi Lạc Lạc cần tới tình yêu của cha nhất thì An Ca đã ở bên cạnh nó, đi qua giai đoạn ám ảnh nhất.” Vệ Ngấn tức giận cơ thể cô run lên bần bật, cô nói gần như không thành lời.
Con tim của Tần Hàm Dịch được phủ kín bởi nỗi đau, thực sự thì anh không để ý xem Hạ Lam có phải bị đánh hay không. Hơn nữa, lời nói của Hạ Lam vốn đã quá đáng, cho dù có bị đánh thì Tần Hàm Dịch cũng không cảm thấy có gì không phải.
Chỉ là, Tần Hàm Dịch cảm thấy là điều nên chấp nhận thì Hạ Lam lại không nghĩ như vậy.
Hạ Lam không can tâm giơ tay định tát lại Vệ Ngấn nhưng đã bị Vệ Ngấn túm lấy cổ tay và nói chế giễu: “Cô tưởng tôi bị cô đánh một lần và còn có lần thứ hai à?”
Khi hai người đang trừng mắt nhìn nhau thì Tần Hàm Dịch đột nhiên kêu lên: “Cẩn thận....”
Chỉ là anh còn chưa nói hết hai từ thì phía sau Vệ Ngấn liền truyền tới tiếng bịch một cái, sau tiếng ngã của Tiểu Lạc Lạc từ trên ghế xuống đất là tiếng khóc của Tiểu Lạc Lạc.
“Hu hu hu....”tiếng khóc của Tiểu Lạc Lạc càng lúc càng to hơn.
Vệ Ngấn bỏ tay mình ra khỏi tay Hạ Lam, cô vội vàng quay ngườ lại, nhìn thấy con trai đang nằm dưới đất, trên đầu cậu bé thì đã chảy cả máu ra.
Hứa An Ca nhanh chân hơn Vệ Ngấn một bước, anh bế Tiểu Lạc Lạc lên, vội vàng dỗ dành: “Lạc Lạc, không sao, ba ở đây.”
“Tiểu Ngấn, trán Lạc Lạc bị thương rồi, chúng ta phải lập tức đưa con đi bệnh viện.” Hứa An Ca nói rồi ôm lấy Tiểu Lạc Lạc chạy ra phía cửa của nhà hàng.
“Nếu con trai tôi mà có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho các người đâu.” Vệ Ngấn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Lam và Tần Hàm Dịch sau đó liền đuổi theo Hứa An Ca.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]