Bất luận Cao Thiên Du yêu Lục Danh Dương có chỉ đơn thuần là tình yêu hay không, hay còn trách anh ta về chuyện năm xưa, cô đều hi vọng anh ta có thể sớm tỉnh ngộ, đừng tiếp tục sai lầm nữa.
Những người mà bây giờ anh ta đang đối phó đều là những người rất có thể làm cho những nỗ lực của anh ta trong bao nhiêu năm nay đều bị phá hủy trong chốc lát.
Cảnh Hạo quay đầu sang nhìn cô một cái rồi lại quay đầu về, anh tập trung lái xe, không nói thêm câu nào nữa.
Anh biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh không muốn ngăn cản, bởi vì mỗi người đều có quá khứ của riêng mình.
Nếu như anh thực sự so đo thì anh tội của anh từ trước tới nay gộp lại không hề ít.
Cao Thiên Du luôn nhắm mắt lại, cũng không hỏi Cảnh Hạo rốt cuộc sẽ đưa cô đi đâu.
Chiếc xe đi trên đường tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ, Cảnh Hạo mới dừng lại trước một nhà hàng ăn lẩu.
Cao Thiên Du cảm giác được xe đã dừng lại, cô mới mở mắt ra, nhìn ra phía ngoài, lúc này những chiếc đèn lồng đã được thắp lên.
Cảnh Hạo bỏ dây an toàn ra, xuống xe, anh nhanh chân đi sang phía bên cửa xe cô ngồi, mở cửa xe ra, đưa tay ra như một quý ông!
Cao Thiên Du lườm anh một cái, không nắm vào tay anh mà tự mình xuống xe, anh tưởng anh đang tham gia hội nhảy chắc?
“Vợ à, em còn nhớ nơi này không?” Cảnh Hạo hỏi hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252085/chuong-179-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.