Vệ Ngấn lập tức nhấc chân lên chạy đuổi theo nhưng đã bị hai người đứng ở cửa ngăn lại.
“Vệ tiểu thư, tạm thời cô không thể rời đi.”
“Tránh ra cho tôi.” Vệ Ngấn tức giận, không phải cô không muốn tin Tần Hàm Dịch, chỉ là cô cảm thấy không bình thường, cô luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện.
“Vệ tiểu thư xin thứ lỗi, chúng tôi không thể để cho cô đi.” Bọn họ nhận tiền để làm việc, đương nhiên là chấp hành mệnh lệnh của người trả tiền tuyệt đối.
“Tránh ra.” Vệ Ngấn hai mắt đỏ lên, lúc này cô ngoài việc lo lắng cho Tiểu Lạc Lạc trong lòng cô còn lo lắng nhất cho Tần Hàm Dịch.
Cô tin anh, nếu anh đã đồng ý cô, không để cho Tiểu Lạc Lạc có chuyện gì thì là anh nói được sẽ làm được.
Thế nhưng, còn bản thân anh thì sao? Cô luôn có một dự cảm chẳng lành, Tần Hàm Dịch đã quyết định điều gì đó.
“Xin lỗi, Vệ tiểu thư.” Hai người đứng ở cửa nhìn nhau rồi một người dùng cánh tay ngăn Vệ Ngấn, một người thì nhanh chóng đóng cửa lại.
Vệ Ngấn phẫn nộ đứng ở cửa dùng lực đạp mạnh chân, cô biết bản thân mình hôm nay không thể ra ngoài được, chỉ có thể bình tĩnh trở lại và nghĩ cách.
Cô đi tới bên cạnh giường bệnh, cũng chẳng còn quan tâm tới vết thương trên đầu vẫn còn đau, con tim cô lúc này chỉ hướng về hai cha con.
Nhưng trong lúc chưa biết phải làm gì, ánh mắt cô đột nhiên liếc qua chiếc điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252080/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.