Hứa An Ca dường như lập tức nhấc chân lên chạy ra ngoài.
Trên người anh vẫn còn mặc quần áo ở nhà, dưới chân là một đôi dép đi trong nhà, liền chạy ra ra khỏi biệt thự mình đang ở, bám sát theo bước chân của những bác sĩ và y tá kia, tiến vào phòng khách căn biệt thự mà Tần Hàm Dịch ở.
Khi anh nhìn thấy người nằm dưới đất, máu vẫn đang chảy ra từ trán, khuôn mặt không chút tức giận kia là Vệ Ngấn, anh chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Tiểu Ngấn!” Hứa An Ca đẩy bác sĩ ra, lập tức chạy lại gần, muốn đưa tay ra ôm lấy cô, nhưng sau đó đã bị bác sĩ ở phía sau kêu lên ngăn lại: “Đừng động vào cô ấy, tránh làm cô ấy bị thương.”
Hứa An Ca giật mình cố nhịn, thù tay về, ánh mắt đột nhiên hướng về phía Tần Hàm Dịch.
“Tại sao cô ấy lại thành ra thế này?”
Tần Hàm Dịch im lặng hồi lâu, không giải thích, cũng không lên tiếng nói gì.
Còn Tần Hàm Dịch lúc này đã hướng sự chú ý lên phía tầng trên, Hạ Lam đang sợ hãi, đột nhiên anh nheo mày lại rồi như hiểu ra tất cả.
“Là cô ta làm có đúng không?” Hứa An Ca cười lạnh lùng, từ từ đứng lên, lấy điện thoại trong túi quần ra: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt cô ta.”
“Không cần báo cảnh sát.” Tần Hàm Dịch giật mình, nắm lấy cổ tay anh, ngăn lại hành động của Hứa An Ca.
“Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252078/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.