Lam Dư Khê cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp ấn số gọi thì điện thoại liền đổ chuông.
Anh vừa nhìn thấy là số máy của Hạ Lam, liền cảm thấy đau đầu, lúc này Hạ Lam chưa gặp được Vệ Ngấn, vẫn còn ở đó mà vui vẻ, tưởng rằng mình được nể mặt lắm.
Anh thực sự khó mà tưởng tượng được, đợi tới khi Hạ Lam gặp Vệ Ngấn thì sẽ phản ứng thế nào.
Anh thở dài một tiếng, nghe máy: “A lô.”
“Dư Khê, em đã tới Vĩnh Dạ Yên Hỏa, Vệ Ngấn ở đâu? Em muốn gặp cô ấy.” giọng nói Hạ Lam có chút vội vàng và bất lực.
“Anh cũng không rõ lắm, để anh hỏi giúp em xem nhé!” Lam Dư Khê cố ý nói như vậy nhằm muốn kéo dài thời gian không cho Hạ Lam gặp được Vệ Ngấn.
Anh cảm thấy, để cho Tần Hàm Dịch gặp Vệ Ngấn trước sẽ tốt hơn một chút.
“Không cần đâu, em đã ở khu nghỉ dưỡng rồi, để em tự đi lên là được rồi, thế nhé!”
Hạ Lam liền cúp máy, dựa người vào ghế, nhắm mắt lại vẻ mệt mỏi, rồi mới tháo dây thắt an toàn ra và xuống xe.
Người ta đính hôn thì đều vui vẻ hạnh phúc, thế nhưng, Hạ Lam phát hiện, cô đã tự đẩy mình vào một hoàn cảnh rất lúng túng.
Tần Hàm Dịch không phối hợp, không chịu bỏ thời gian ra, còn Vệ Ngấn thì như đang thử thách sự kiên nhẫn của cô ta vậy.
Đúng thế! Bọn họ đều có tư cách để làm theo ý mình, còn cô ta thì sao?
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252068/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.