Tần Hàm Dịch trong bệnh viện, lúc này vẫn hoàn toàn không biết gì về việc Diệp Dĩ Muội đã xảy ra chuyện.
Hạ phu nhân nhìn thấy Tần Hàm Dịch ở lại, sắc mặt cuối cùng cũng hòa nhã hơn, dặn dò vài câu rồi cũng rời đi.
Còn Tần Hàm Dịch thì động tác vô cùng nhẹ nhàng đẩy Hạ Lam vừa mới dựa vào lòng anh ra, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Hạ Lam, chúng ta nói chuyện với nhau từ từ!”
Hạ Lam đột nhiên có chút hoảng sợ, bởi vì thần sắc anh quá bình tĩnh, không có một chút tình cảm nào.
Không biết là vui mừng hay phẫn nộ hay ghét bỏ, tất cả đều không có. Anh cứ lạnh nhạt nhìn cô ta như thế, dường như đang nhìn một người xa lạ.
Thái độ như vậy của anh làm cho Hạ Lam thấy lạnh run lên, lại bỗng nhớ ra, thực ra trước đây đa phần Tần Hàm Dịch cũng nhìn cô ta như thế này.
Chỉ có thỉnh thoảng cô ta bị thương anh mới vô cùng phẫn nộ.
Còn bây giờ, sự phẫn nộ của anh có phải chỉ dành cho một người là Diệp Dĩ Muội?
“Hàm Dịch, hay là anh cứ đi xử lý vết thương ở chân đi đã.” Cô ta cố ý đánh trống lảng, chuyển sang chủ đề khác, không muốn nghe những lời tiếp theo anh nói.
“Không sao.” Tần Hàm Dịch lắc đầu, nói nhẹ nhàng: “Hạ Lam, so với vết thương ở chân anh, anh hi vọng trái tim bị tổn thương của em sẽ nhanh lành.”
“Hàm Dịch....” Hạ Lam sống mũi cay cay, hai mắt ọng nước:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252061/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.