Diệp Dung từ trước tới nay không phải là một người ham tiền bạc của cải, Diệp Dĩ Muội sao lại không biết chứ!
Điều duy nhất cô có thể nghĩ tới đso chính là cha dượng cô, nhất định định là ông ta đã tiêu mất số tiền lễ cưới mà Tần gia đưa.
Cô nói: “Mẹ, tiền hết rồi thì con có thể tự kiếm để trả lại cho Tần gia, bà Tần đối với con tốt như thế, nhất định sẽ không truy cứu đâu.”
Thế nhưng, Diệp Dung chỉ nhắc lại câu nói vừa rồi: “Dĩ Muội, nếu con muốn ép mẹ chết thì con hãy từ hôn.”
Cô không hiểu mẹ cô vì sao lại ép cô, cô nhìn mẹ mình hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Mẹ cô không chịu trả lời, ánh mắt đau đớn nhìn cô.
Cô biết, mẹ cô có việc giấu cô, lại là một việc không thể để cho cô biết.
Vậy là, cô nói: “mẹ, để con suy nghĩ.”
Đêm hôm đó, cô không về nhà, một mình ngồi bên bờ biển, hai tay ôm lấy đầu gối, dựa cằm lên đầu gối, suy nghĩ và đau khổ phân vân....
Sự uy hiếp của Diệp Dung là có tác dụng nhưng Diệp Dĩ Muội cũng có sự kiên định của cô chứ.
Nếu cô gả cho Tần Hàm Dịch thì sẽ phá hoại hạnh phúc của cả hai, cô không thể làm thế này được.....
Nỗi lòng của mẹ cô thì nên để bọn họ tự giải quyết, chứ không phải dựa vào cuộc hôn nhân bị Tần Hàm Dịch bài trừ này để giải quyết.
Chỉ là, đợi tới khi cô nghĩ cả một đêm, quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252048/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.