Tần Hàm Dịch bị phản ứng của cô làm cho bật cười thích thú, anh nói: “Trí nhớ của cô đúng là không phải kém ở dạng bình thường đâu, những đồ đó chẳng phải đều là do cô mua à?”
Vào hôm cô tức giận gần như đã dọn sạch cái cửa hàng quần áo đó.
Vốn dĩ là muốn tất cả đưa tới nhà, nhưng sau đó Tần Hàm Dịch nghĩ, cảm thấy để lại đây một ít sẽ tiện lúc cần.
Đây là lần đầu tiên trong phòng nghỉ của anh có đồ phụ nữ, bình thường chỉ có quần áo của anh mà thôi.
Diệp Dĩ Muội nheo mày lại, nghĩ vài giây rồi hỏi thăm dò: “Là đồ tôi mua hôm qua?”
“Ừm.” Tần Hàm Dịch gật đầu, xem ra đúng là đã mua quá nhiều mà ngay đến cả bản thân cô cũng không nhớ nổi nữa.
“Ồ, hóa ra là thế!” Diệp Dĩ Muội bĩu bĩu môi, lại quay người đi vào phòng nghỉ: “Vậy thì tô đi thay đồ.”
Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng cô biến mất tại cửa phòng thay đồ thì mới thu ánh mắt về, cầm bản hợp đồng bên cạnh lên, đang định xem thì điện thoại liền đổ chuông.
Anh cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy tên người gọi, do dự một lát rồi anh mới ấn nút nhận.
Anh còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia liền có tiếng nói nghẹn ngào của một người phụ nữ.
“Hàm Dịch, chẳng phải anh đã từng nói anh sẽ giúp em à?” tiếng nói Hạ Lam nghe đầy sự đau khổ, tới cuối cùng thì nghẹn ngào không thành tiếng nữa.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252044/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.