Bàn tay trong không trung của Tần Hàm Dịch cuối cùng cũng động đậy, anh cầm cốc rượu đưa lên miệng, uống một hơi hết, và cũng không trả lời câu hỏi của Lam Dư Khê.
Chỉ là, không trả lời, liệu có phải là một sự đồng ý ngầm không?
“Tôi biết, ngày mai sẽ có cuộc họp báo.” Lam Dư Khê cuối cùng cũng chuyển sang vấn đề chính.
“Cậu muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ngăn lại buổi họp báo đó?” Tần Hàm Dịch vừa nhắc tới vấn đề này, lại nhớ tới nội dung của bài báo hôm nay, trong lòng không nhịn được cơn tức giận.
“Không.” Lam Dư Khê lập tức phủ nhận, lại nói với chút do dự: “Ngày mai bất luận xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không lộ diện.”
Tần Hàm Dịch nghi ngờ nhìn Lam Dư Khê, cuối cùng nhếch mép lạnh lùng – đó là một nụ cười mỉa mai đầy tổn thương: “Cậu đúng là tuyệt tình, Diệp Dĩ Muội hôm nay vừa mới quên mình để bảo vệ cho cậu, cậu vừa quay đầu đã chẳng thèm quan tâm để ý tới cô ấy nữa.”
Cảm giác lúc này của Tần Hàm Dịch rất kì lạ, lại vì Diệp Dĩ Muội muốn đòi lại công bằng.
“Ha ha, cô ấy là thái thái của cậu, cậu còn không quý trọng, người ngoài có làm gì thì có ý nghĩa gì không?” Lam Dư Khê khẽ cười như thể anh chẳng quan tâm, chủ đề câu chuyện vừa được đổi ngữ khí anh nói liền trở nên lạnh lùng: “Nhưng, tôi muốn nói với cậu, nếu một khi làm một cô gái bỏ cuộc rồi thì cậu có làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252032/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.