Cao Thiên Du giật mình, không ngờ Diệp Dĩ Muội lại đưa ra quyết định như vậy, cô lập tức hỏi vẻ căng thẳng: “Dĩ Muội, cậu có biết bản thân đang nói gì không?”
“Tớ biết, Thiên Du.” Diệp Dĩ Muội nhếch môi cười cay đắng, cô đi ra ngoài ban công: “Thiên Du, chạy trốn không phải là cách, lại càng có lỗi với mẹ tớ.”
“Dĩ Muội, cậu thay đổi rồi.” Diệp Dĩ Muội kết luận có vẻ thương xót cho Diệp Dĩ Muội.
“Người thân duy nhất của tớ đã chết rồi, sao tớ có thể không thay đổi chứ!” Diệp Dĩ Muội thở dài một tiếng, con tim vẫn đang rất đau, nhưng cô biết vẫn phải tiếp tục sống.
“Vậy cậu định làm thế nào?”Cao Thiên Du là người con gái mạnh mẽ, đương nhiên cảm thấy đối mặt tốt hơn chạy trốn, lúc nãy cô khuyên Diệp Dĩ Muội rời đi chẳng qua vì trong mắt cô, Diệp Dĩ Muội quá lương thiện, đơn thuần, không nên đi đối mặt với sự việc thế này.
“Nói thực lòng, tớ sẽ không hại Hạ Lam.” Diệp Dĩ Muội không muốn người bạn tốt duy nhất hiểu lầm bản thân chỉ là muốn loại trừ đi tình địch.
“Dĩ Muội, cậu không cần giải thích, tớ tin cậu.” Cao Thiên Du đã quen biết với Diệp Dĩ Muội hai mươi mấy năm, nếu không tin cô thì sao có thể làm bạn tốt với cô bao nhiêu năm như thế, lại còn luôn bảo vệ cô nữa.
“Cảm ơn cậu, Thiên Du.” Nếu không có Cao Thiên Du nói cho cô sự việc này, cô e rằng vẫn còn mơ hồ với những suy nghĩ đơn giản của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252029/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.