Bàn tay của Diệp Dĩ Muội lướt qua một hàng những chiếc áo sơ mi, cô đã cố chọn một cái nhìn có vẻ cũ một chút, đoán chắc anh cũng sẽ không mặc nữa.
Tuy mà mặc áo sơ mi của Tần Hàm Dịch sẽ có một sự nguy hiểm nhất định, nhưng so với chiếc váy đỏ trên người này còn cho cô cảm giác dễ chịu hơn.
Vừa mới nghĩ tới đây, cơ thể Diệp Dĩ Muội liền co rúm lại.
Không dám nghĩ thêm nữa, cô nhanh chóng cầm lấy một cái áo ở phía trong cùng, nhìn đã khá cũ rồi, chiếc áo này có cỡ nhỏ hơn những cái khác một cỡ, nhanh chóng thay bộ váy đỏ ra và mặc chiếc áo sơ mi vào người.
Sau đó, tìm một chiếc túi, gập chiếc váy đỏ vào trong đó, chuẩn bị đợi lần sau gặp Lam Dư Khê sẽ trả lại cho anh.
Diệp Dĩ Muội nhìn bản thân mình trong gương, lập tức đi về phòng ngủ và chui vào trong chăn.
Tuy là áo sơ mi của Tần Hàm Dịch rất dài, có thể che cả đầu gối của cô, nhưng cái cảm giác rộng thùng thình đó, lại thêm với làn da trắng và đôi chân dài thon thả của cô làm cho cô nhìn vô cùng gợi cảm, khác với cách ăn mặc kín đáo thường ngày.
Nhưng, cô gái bảo thủ này lại không muốn xuất hiện như vậy trước mặt Tần Hàm Dịch.
Cô lập tức giả vờ ngủ, đợi tới khi người cửa hàng quần áo mang đồ hôm nay cô đã mua tới.
Nằm trên giường, Diệp Dĩ Muội đã suy nghĩ rất nghiêm túc, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252023/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.